Dân Việt

Thư tình: Tất cả cũng chỉ vì em xa anh

Ngân Hà 09/10/2016 09:56 GMT+7
Nhìn người ta đi bên nhau, em hụt hẫng vì mình không có anh ở bên.

Anh thương! Đã rất lâu rồi giờ em mới lại gọi anh như thế. Nghe có vẻ mùi mẫn quá đúng không? Những đôi đang yêu vẫn thường gọi nhau như vậy đó. Với em, việc gọi anh như thế nào không quan trọng vì dù thế nào đi nữa, em vẫn mong một lần được xóa bỏ khoảng cách về không gian lẫn thời gian giữa chúng ta.

img

Hơn ai hết, em hiểu bản chất của tình yêu là sự nhớ nhung và chờ đợi (Ảnh minh họa)

Cũng kì thật đó, em không hiểu tại sao em lại chấp nhận yêu anh trong hoàn cảnh này. Vài ba ngày, có khi đến cả tuần lễ mới nhận được một tin nhắn hay một cuộc điện thoại. Thà là những dòng tin nhắn hay những cuộc điện thoại với lời lẽ động viên gì cho cam. Đằng này, anh luôn hoài nghi em. Làm như vậy có được gì? Có chăng cũng chỉ làm cho khoảng cách giữa chúng ta ngày càng xa hơn mà thôi.

Những lúc rảnh rỗi, em vẫn thường ngồi nghĩ rồi thử hình dung xem anh đang làm gì. Đặc biệt là lúc về đêm, khi mọi thứ xung quanh em đã chìm sâu vào giấc ngủ. Cuộn tròn trong chăn, em nhắm nghiền mắt và mặc nhiên tưởng tượng anh đang nằm bên em.

Em nhớ rất rõ từng đường nét, từng chi tiết trên mặt anh. Em nhớ cách anh ngáy, cách anh ngủ ra sao. Em nhớ cách anh vừa ôm em vừa xem phim để rồi đi ngủ quên tắt ti vi như thế nào. Em không thể nhịn cười khi nhìn anh ngủ, miệng anh há hốc và mũi anh phình to hết cỡ, trông như một con heo rừng vậy.

Em không khỏi xót xa khi thấy phải vất vả và bộn bề trong suy nghĩ. Em cũng tự trách mình nhưng em không biết nên làm gì để anh thấy khá hơn. Hình như mọi thứ liên quan tới anh đều được tái hiện sinh động trong tâm tưởng, trong tiềm thức em mỗi khi em nhớ về anh, dù thời gian anh và em ở bên nhau là thật ít ỏi và có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Hai tháng là quá nhanh cho lần gặp mặt cuối nhưng chẳng là gì so với chặng đường tình yêu mà em đang trải qua. Em nói mãi với anh cảm giác của em nhưng hình như chúng chẳng đáng để anh lưu tâm tới thì phải.

Có thể anh sẽ chẳng bao giờ thấu được tâm trạng hụt hẫng, khao khát rồi trách móc và giận hờn chính bản thân mình đâu nhỉ? Những cung bậc cảm xúc em đều nếm trải hết kể từ ngày em xa anh. Nhìn người ta đi bên nhau, em hụt hẫng vì mình không có anh ở bên.

Em khao khát được giống như thế, tay trong tay đi dạo, đi ăn và cùng nhau làm mọi thứ. Cũng chỉ vì em xa anh.

Em giận anh, trách anh sao đã như vậy rồi mà anh chẳng hề để ý, chẳng hề quan tâm em. Cũng vì em xa anh.

Trách anh không được em đâm ra cáu gắt với chính mình, em giận mình sao cứ để anh mãi như vậy, sao vẫn cứ để anh vô tâm và ỷ lại vào tình yêu em dành cho anh? Tất cả cũng chỉ vì em xa anh.

Có bao giờ em nói với anh rằng, mọi cảm xúc trong tất cả những lá thư trước đều bắt đầu khi em thả mình vào khoảng không vô tận của màn đêm? Có khi nào em nói với anh rằng, mỗi lần viết thư cho anh, em đều nghe đi nghe lại một đoạn nhạc và đoạn nhạc đó, em đã lấy để cài riêng cho số điện thoại di động của anh?

Anh sẽ không bao giờ biết được rằng, cảm giác khi một mình ngồi trong bóng tối và hồi tưởng về quá khứ đáng sợ thế nào đâu. Trống trải và hiu quạnh lắm, cảm giác đó lâu ngày sẽ trở thành rào cản khiến em không còn tin vào tình yêu và bản thân mình nữa.

Sự thật là có những lúc em quên đi rằng mình đang có một tình yêu, có những lúc em quên đi rằng mình nên dành sự quan tâm cho “ai đó”, có những lúc em quên đi rằng mình cũng cần được nghĩ ngơi, cũng có những lúc em quên mất anh, quên mất tình yêu anh. Tại vì em không yêu anh đúng cách hay tại anh không thể thấu cho lòng em? 

Em vẫn luôn như thế, vẫn luôn yêu anh như thế, vẫn hằng mong mỏi được gặp anh, bên anh. Chẳng có gì quá lớn lao nhưng sao càng ngày em càng thấy khó thực hiện.

“Anh chỉ mang đến cho em toàn đau khổ. Có lẻ vì vậy mà em yêu anh. Vì niềm vui dễ quên còn đau khổ thì không bao giờ”. Câu nói này có vẻ đúng với nhiều người, trong đó có em.

Yêu một người đã khó, để giữ được tình yêu càng khó hơn. Biết rõ điều đó nhưng em vẫn muốn níu giữ tình yêu của mình, vẫn khao khát được một lần tận hưởng trọn vẹn cảm giác bên anh, để được một lần chết trong yêu thương cồn cào, để vùi lấp đi nỗi nhớ và sự trống trải mà em phải gặm nhấm từng đêm.

Nghĩ cũng thật buồn cười vì mỗi lần ngồi nhớ lại, em vẫn luôn cố gắng giải đáp xem, tại sao mình lại gặp nhau, tại sao lại để em yêu anh và tại sao em lại giàu nghị lực và sức chịu đựng đến thế.

Sẽ không có ai yêu anh như em đã yêu anh. Đến giờ em vẫn dám khẳng định điều đó, không phải vì em yêu anh mà vì tình yêu trong em đang lớn dần, lớn dần. Những cung bậc cảm xúc trong em cũng ngày một rõ ràng, em biết mình nên làm gì, vào lúc nào.

Hơn ai hết, em hiểu bản chất của tình yêu là sự nhớ nhung và chờ đợi. Em hi vọng rằng những nhớ nhung và sự chờ đợi trong em không trở nên vô nghĩa với anh, với em.

Sẽ sớm thôi ngày em được gặp anh. Em sẽ nghe được tiếng anh nói, sẽ được nhìn thấy anh cười. Còn anh, anh sẽ lại đón em, sẽ lại chở em đi ăn, sẽ lại bên em, vỗ về em. Anh sẽ ôm chặt em, sẽ nhẹ nhàng hôn em, sẽ một lần nắm tay em và nói thì thầm vào tai em rằng “anh yêu em”, đúng không anh?

Bạn hãy gửi những bức THƯ TÌNH, THƠ TÌNH đến địa chỉ tamsudocgia@gmail.com, chúng tôi sẽ đăng bài miễn phí trong thời gian sớm nhất!