Tôi năm nay 30 tuổi, là một nhân viên văn phòng bình thường, thu nhập 5 triệu một tháng. Chồng tôi năm nay 34 tuổi, là ông chủ một cửa hàng vàng bạc. Chúng tôi kết hôn đã 6 năm và có một cô con gái 5 tuổi vô cùng đáng yêu.
Tiệm vàng của chồng tôi kinh doanh đã được 10 năm, anh là người khéo ăn nói lại giỏi tính toán nên cửa hàng khá đông khách. Tôi một phần vì bận việc nhà, việc cơ quan, lại chẳng hiểu chuyện kinh doanh buôn bán nên chẳng bao giờ can thiệp vào chuyện làm ăn của chồng, Vì thế, tôi chỉ biết anh thu nhập khá cao, còn cụ thể anh kiếm được bao nhiêu tiền thì tôi không biết, anh cũng không bao giờ nói với tôi.
Hình minh họa
Ngày còn yêu đương hẹn hò, anh là một người đàn ông rất ga lăng, chu đáo và có trách nhiệm. Anh chiều chuộng, chăm lo cho tôi từ những thứ nhỏ nhất. Tôi thích cái gì anh đều cố gắng mua cho tôi. Trước khi kết hôn, tôi nói muốn ở riêng, anh dùng hết tiền dành dụm mua một căn chung cư đứng tên tôi. Mẹ tôi thấy anh thương yêu tôi như vậy thì rất vui, hết lòng vun vén cho đám cưới của hai đứa.
Gia đình tôi không phải giàu sang nhưng cũng có của ăn của để. Vì anh đã trả tiền mua nhà đứng tên tôi, nên quà cưới của bố mẹ tôi là toàn bộ nội thất, tiện nghi trong nhà. Trước khi cưới anh có nói, anh buôn bán nên tiền thường xoay vòng vào hàng hóa, nhưng các chuyện lớn trong nhà anh sẽ lo, tôi chỉ cần chăm lo cho tổ ấm nhỏ, hàng tháng anh sẽ đưa tiền sinh hoạt. Tôi nghe anh nói vậy cũng hợp lý nên đã đồng ý. Sau khi cưới nhau, anh làm đúng những gì anh nói, lo toan việc lớn, đưa tiền sinh hoạt đều đặn, nên chuyện tiền nong của anh tôi không bao giờ hỏi đến.
Lấy nhau được một năm thì tôi sinh con gái. Công chúa bé bỏng ra đời giúp cuộc sống của chúng tôi càng thêm viên mãn. Anh rất yêu con gái, đầy tháng con anh còn tổ chức tiệc rượu linh đình. Ngày bé tròn 1 tuổi, anh còn làm một sổ tiết kiệm 100 triệu gửi ngân hàng làm “vốn riêng” cho con gái.
Người ngoài đều nói tôi số sướng, có cuộc sống như mơ, còn tôi càng lúc càng thấy hoang mang với những gì mình đang có. Chồng tôi dù đối xử với vợ con vẫn tốt, nhưng có hai điểm khiến tôi không thể không nghi ngờ.
Thứ nhất, anh đối xử với bạn bè vô cùng tốt, ngay cả với vợ bạn cũng rất hào phóng. Tốt đến mức, một người bạn anh đánh nhau bị thương phải nhập viện, anh biết tin lập tức có mặt, giúp đỡ tài chính không nói, còn kiêm luôn chân “tài xế” đưa đón vợ bạn mỗi lúc cần. Anh giải thích với tôi là sợ cô ấy trong lúc bối rối, đi đường dễ xảy ra tai nạn. Sau đó, anh còn nhận luôn trách nhiệm đưa đón con của bạn đi học suốt vài tháng liền, trong khi anh luôn viện cớ cửa hàng bận rộn, chưa một lần nào đưa đón con gái đi học. Kể cả những ngày mưa gió, hoặc tôi bận đột xuất hay ốm đau, nhờ anh đón con anh cũng không đồng ý. Mỗi lúc như vậy, tôi đều phải nhờ đến ông bà ngoại.
Điểm thứ hai mà tôi thấy không thể hiểu nổi ở chồng mình là vấn đề tài chính. Cách đây ít lâu, tôi mua một bộ đồ trang điểm 2 triệu, anh biết được liền mắng tôi vung tay quá trán. Thế mà bạn anh tổ chức sinh nhật cho vợ ở khách sạn năm sao, anh mua quà cho vợ bạn là chiếc túi hàng hiệu giá 10 triệu. Hàng tháng anh chỉ đưa cho tôi 7 triệu để lo chi tiêu trong nhà, sau đó cũng không bao giờ hỏi han thiếu đủ thế nào. Tiền học phí của con gái, tôi phải mở miệng hỏi anh mới đưa, không hỏi thì anh cũng lờ đi như không biết.
Lúc này, trong đầu tôi phân vân hàng trăm câu hỏi. Cuộc hôn nhân của chúng tôi như vậy có bình thường hay không? Là tôi đa nghi hay anh ấy thực sự có vấn đề? Bao nhiêu năm không hỏi đến chuyện tiền nong, bây giờ tôi có nên làm rõ vấn đề tài chính với chồng, hay tiếp tục yên lặng để gia đình êm ấm?