Chết cười lịch sử tình yêu của tôi: Một hôm có chàng hoạn lợn đẹp giai tới nhà hoạn giúp đàn lợn con, thế là yêu. Tôi chết chỉ vì độ lạnh giá trong phong cách của chàng. Đàn ông mà hơi phớt đời đáng yêu lắm. Đàn bà con gái mới lớn sợ nhất đàn ông mồm tép nhẩy, mắt đa tình, hai tay khua khoắng dâm dê.
Mấy năm sau tôi được Hội phụ nữ cho đi học lớp cán bộ nguồn, còn chồng thì vẫn làm anh hoạn lợn. Có lần tôi bảo chồng, anh đi học đi, chuyển nghề kẻo mất cân đối với vợ. Vợ cán bộ, chồng hoạn lợn lệch pha lắm. Chồng tôi lắc đầu, vớ vẩn, hoạn lợn là nghề gia truyền 9 đời nhà tôi sao bỏ được. Hồi cụ tổ chết còn dặn lại con cháu phải giữ nghề gia truyền bằng bất cứ giá nào. Đấy cô xem, nhoằng phát cả đàn lợn con bị hoạn hết, tay nghề của tôi cao đấy chứ.
Tôi phải quỳ xuống lậy chồng, anh yêu ơi, nghề hoạn lợn chả ra gì, em sắp làm lãnh đạo rồi, khách tới nhà chơi toàn com lê cà vạt, khai chồng là thợ hoạn lợn khó nghe lắm, chả đăng đối tí nào. Chồng tôi bảo làm nghề gì cũng vinh quang, không ăn cắp là được.
Tôi được bầu chi hội trưởng phụ nữ xóm, vinh dự quá lớn. Tôi quyết định mở tiệc mừng, mời lãnh đạo đoàn thể ban ngành trong thôn. Bây giờ làm tiệc đơn giản, gọi mấy đứa cháu mổ chục con vịt làm tiết canh, can quốc lủi là xong. Đau đầu nhất chính là vụ việc của ông chồng yêu quý trong buổi tiếp khách này phải diễn ra sao cho đẹp đội hình, cho vợ chồng như cậu với mợ.
Tôi ngồi vẽ ra kịch bản: Chồng mặc com lê đen, đeo cà vạt đỏ, đi lại tiếp khách, không được nói mà chỉ cười. Nếu nói ra thì khách sẽ biết ngay là người ngu.
Tôi yêu cầu chồng tập rất kỹ tư thế đi lại trong khuôn viên gia đình, lưng thẳng tắp, chìa tay bắt, mắt nhìn chếch lên trời ngạo mạn, gật đầu nhẹ, vai lệch nhún nhường, nhếch mép mỗi khi có ai đó chúc mừng vợ lên chức.
Phải công bằng rằng, chồng mặc com lê cà vạt rất đẹp giai, điều này khiến tôi yên tâm.
Một ngày tập tành nghiêm túc, chồng tôi nhập vai hơi bị hay. Tôi bắt anh đeo thêm cặp kính trắng, trông như tiến sĩ xịn.
Khách tới rồi. Dưới bếp vịt luộc đã xong, tiết canh đặc như bánh đúc lên mâm. Chồng tôi diễn quá hay, tư thế đĩnh đạc như một đại trí thức. Một ông khách bắt tay chồng tôi và hỏi: Anh là tiến sĩ chuyên ngành gì thế? Chồng tôi buột miệng trả lời:
- Dạ, tôi là tiến sĩ hoạn lợn ạ…