Dân Việt

Mất vợ chỉ vì cái...nhà vệ sinh

Toàn (HN) 13/01/2017 14:29 GMT+7
Mấy ngày hôm nay tôi mất ăn mất ngủ, chẳng biết nên cười hay nên mếu. Tất cả chỉ vì cái nhà vệ sinh.

Chẳng là quê tôi ở Hà Nam, vùng quê chiêm trũng với cái tên gọi “cầu tõm” bao đời nay, dù đó chỉ là cái tên lịch sử để lại. Bây giờ quê tôi nhà nào cũng có nhà vệ sinh đúng chuẩn chứ không còn như trước.

Học xong đại học, tôi nhanh chóng xin được việc làm trong một công ty khá lớn ở Hà Nội, chính là nơi tôi đã thực tập trong thời gian còn đi học. Cũng tại ở đây, tôi đã gặp em. Em cũng vào công ty thực tập và được giữ lại như tôi. Em là gái Ngoại thương đúng chuẩn. Xinh đẹp, sành điệu, cao ráo, tiếng Anh “bắn” như gió và đặc biệt, em là gái Hà Nội “gốc”. Xung quanh em lúc nào cũng đầy những cây si “cổ thụ”. Tự biết lực mình có hạn, tôi chỉ đứng từ xa ngưỡng mộ. Nhưng chẳng hiểu sao, em lại để ý đến tôi. Từ việc nhờ sửa máy tính, nhờ cài phần mềm, nhờ giúp đỡ việc này việc khác mà tôi biết là em cố tình nhờ mình. Không bỏ qua cơ hội, tôi trổ tài IT giúp em những việc em nhờ, và cả những việc em… chưa kịp nhờ.

img

Hình minh họa

Rồi dần dà, chúng tôi hẹn nhau đi uống nước, ăn ốc, rồi tôi nhờ em phụ đạo thêm tiếng Anh, tôi dạy em những thủ thuật tin học cơ bản. Và, chúng tôi yêu nhau. Khác với bề ngoài sành điệu, em là người khá gần gũi, dễ chịu. Em không hề tỏ vẻ con gái thành thị mà chê tôi quê mùa. Em cũng thích thú nghe tôi kể chuyện “cầu tõm”, em ngạc nhiên khi tôi kể về cây bắp cải, cây xà lách… Chúng tôi yêu nhau nhẹ nhàng như vậy. Lương tôi cũng đủ để thi thoảng đưa em vào chỗ sang trọng ăn uống, đủ để đôi ba tháng mua cho em một thỏi son hàng hiệu. Em cũng đủ dịu dàng khi đeo trên mình chiếc tạp dề vào bếp nấu cho tôi những món ngon. Mọi chuyện chẳng có gì phải phàn nàn, cho đến một ngày…

Khi chúng tôi đang tay trong tay đi xem phim thì gặp ngay lũ con nhà hàng xóm dưới quê cũng đi xem phim. Chúng nó học đại học ở trên này, rồi rủ nhau đi chơi. Thế là chuyện tôi có cô người yêu Hà Nội xinh lắm, sành điệu lắm được cả làng biết. Ngay lập tức, tôi được bố mẹ ngọt nhạt dụ dỗ đưa bạn gái về quê ra mắt gia đình. Dù tôi có giải thích là chúng tôi chưa xác định gì cả, sau này sẽ đưa về sau nhưng bố mẹ tôi không chịu. Cực chẳng đã, tôi đem chuyện nói với bạn gái. Nào ngờ cô ý gật đầu cái rụp và bảo: “Về xem cái cầu tõm nhà anh thế nào!”

Ôi thôi chết, tôi quên mất cái vụ tế nhị này đây. Dù đã có nhà vệ sinh “nông thôn mới” nhưng so với chuẩn thành thị thì nó vẫn khá khiêm tốn. Chưa kể, bố mẹ tôi thuộc dạng đơn giản hóa mọi thứ nên họ xây nhà vệ sinh cũng khá là xoàng xĩnh, chỉ gọi là có chỗ giải quyết "nỗi buồn". Nhưng biết làm sao được, tôi đành đưa bạn gái về quê với mong ước nho nhỏ là cô ấy đừng có buồn… “đi nặng”.

Đúng như tôi dự đoán, về nhà, chào hỏi mọi người xong, tôi dẫn cô ấy ra giếng rửa mặt mũi tay chân. Nhìn thấy cái nhà vệ sinh, tôi thấy mặt cô ấy biến sắc, miệng lắp bắp “Kia… kia… là… nhà vệ sinh nhà anh á?”; “Ừ, cũng sạch mà em!” “Thế đi vệ sinh xong em rửa ráy thế nào? Dùng giấy vệ sinh sau rồi vứt đâu? Thế nhà tắm đâu anh?” “Ở kia” – Tôi chỉ cái nhà tắm được bố mẹ xây cũng khá khiêm tốn, cạnh cái… chuồng gà. Cô ấy không nói gì, chỉ lặng lẽ lên nhà. Bố mẹ tôi khá là quý em, em cũng khéo léo nhẹ nhàng, lăng xăng xuống bếp phụ mẹ tôi cơm nước. Nghe tiếng em cười phá lên dưới bếp, tôi thấy nhẹ lòng phần nào. Nhìn sang bố, thấy ông gật gù ra vẻ hài lòng, tôi càng yên tâm.

Lên đến Hà Nội, em nói chuyện ngay với tôi: “Em và anh yêu nhau nghiêm túc và sẽ nghĩ chuyện kết hôn. Mà như thế có nghĩa là nhà anh là nhà em, một năm em cũng phải về đó ít là dăm ba lần. Rồi mấy ngày Tết ở nhà cả tuần. Em không quen cái nhà vệ sinh như vậy đâu. Em cứ tưởng anh bảo làm nhà vệ sinh kiểu mới là thế nào. Anh nghĩ xem, em có kiêu kỳ hay đòi hỏi gì quá đáng không? Với em, yêu là để cưới. Nếu thấy không cưới được em sẽ chấm dứt để đỡ lằng nhằng. Thế nên, anh bảo bố mẹ xây nhà vệ sinh mới đi, cũng là để các cụ dùng là chính cho an toàn. Tiền sẽ là do anh và em lo liệu. Còn nếu không, mình chấm dứt cho nhanh!”

Đem chuyện nói lại với bố mẹ, dù tôi không hề nhắc đến việc đây là ý kiến của em nhưng có vẻ bố mẹ tôi cũng đoán ra. Hai cụ cương quyết không chịu bởi: "Tao dùng cái nhà vệ sinh đấy cả chục năm nay có sao đâu. Cả làng cả tổng dùng có sao đâu? Giờ mà bày vẽ cái nhà vệ sinh như mày nói rồi thiên hạ họ chửi cho con ạ. Họ bảo nghèo còn sĩ, là học đòi dân thành phố. Con bạn gái mày không dùng được nhà vệ sinh  nhà quê thì ở thành phố mà lấy chồng, chứ tao là tao không sửa sang xây mới gì cả!”

Tôi biết tính bố tôi, đã nói là làm. Giờ tôi biết làm sao, thuyết phục bố mẹ không được, thuyết phục bạn gái không xong. Chẳng lẽ tôi chịu mất vợ chỉ vì cái nhà vệ sinh?