Mới cưới vợ xong, chưa kịp đếm tiền phong bì, mẹ tôi đã ra câu hỏi kiểm tra IQ như sau: Nếu mẹ và vợ cùng rơi xuống sông thì con cứu ai (chỉ được phép cứu 1 người)? Thời hạn suy nghĩ là 5 ngày.
Quả này móm nặng rồi đây. Không biết thằng nào tham mưu nghĩ ra câu hỏi khiếp quá, tôi ngẫm mấy đêm vẫn không ra.
Cứu mẹ thì được tiếng có hiếu, nhưng mất vợ xinh đẹp như mộng thì sống cũng như chết. Suốt mấy năm liền mới lao tâm khổ tứ, tình phí chi mất mấy trăm triệu mới yêu được, bây giờ bỏ đi thì quá là ngu.
Nếu bỏ mẹ cứu vợ thì sao ư, thiên hạ chửi thối mặt, tiếng bất hiếu rửa 10 đời chưa sạch. Tôi vò đầu bứt tai, chả biết phải trả lời mẹ thế nào.
Tôi tham khảo các bác trong họ thì gần trăm phần trăm tham vấn trả lời là cứu mẹ, bỏ vợ trôi sông, nghe thấy dã man quá. Tôi lại chạy sang bên họ hàng nhà vợ xin ý kiến thì gần trăm phần trăm bảo phải cứu vợ vì mẹ già rồi, chẳng còn sống được bao lâu nữa.
Thời gian trả lời mẹ sắp tới rồi, lòng tôi bồi hồi giằng xé. Đêm nằm bên vợ mà không ngủ được. Cô ấy tuyên bố: Nếu anh trả lời cứu mẹ thì sáng mai em viết đơn ly dị sớm. Mẹ tôi thì lại bảo: Nếu mày cứu vợ thì mẹ thắt cổ chết liền…
Trong đầu tôi chợt lóe lên tư duy: Hay là chẳng cứu ai cả là tốt nhất. Được lắm chứ. Cứu một người thì chả biết cứu ai, mà cứu hai người thì không được phép, vị chi tốt nhất là ngồi trên bờ nhìn cho họ trôi sông. Đúng vậy, thiên hạ cũng như hai họ sẽ chẳng còn lý do gì bắt bẻ mình, không bội tình cũng không bất hiếu.
Tôi khẩn trương mở chai rượu thuốc ngồi nghĩ nội dung trả lời: Hôm ấy mẹ và vợ rủ nhau đi mò ốc về luộc ở ven sông. Hai người đàn bà đeo giỏ ngụp lặn như thân cò thân vạc, vừa mò ốc vừa cãi nhau kịch liệt, toàn chuyện linh tinh. Chỉ vì cả hai người cùng thèm ăn ốc nên mới rủ nhau ra sông giữa trời rét mướt thế này.
Một cơn giông tố nổi lên, sóng đánh dữ dội cuốn hai người ra giữa sông. Bà con trong làng nhìn thấy nhưng không ai dám cứu vì sợ bị chìm theo. Có người đã nhắn tin cho tôi nhưng máy tôi lại hết pin nên không đọc được.
Khi uống hết chai 65 quốc lủi tôi mới nạp điện và biết mẹ cùng vợ bị cuốn ra sông rồi. Tôi tức tốc chạy ra bờ sông nhưng không nhìn thấy ai cả, chỉ có tiếng sóng vỗ rì rầm, tôi chèo thuyền ra giữa sông cũng không thấy ai nổi lên. Nước sông chảy siết quá, tôi nghĩ có lẽ mẹ và vợ bị cuốn ra biển làm mồi cho cá mất rồi…Nghĩ ra được câu trả lời, tôi vui quá, tiếp tục tự thưởng cho mình thêm 1 chai 65!