Dân Việt

Truyện cười: Rèn chồng thành người dũng cảm

Lê Tự 23/02/2017 06:55 GMT+7
Kể từ giờ phút này tôi không còn thấy xấu hổ khi đi cạnh chồng nữa, phong cách của anh thay đổi 100%.

Ròng rã 8 năm yêu mà tôi không biết chồng thuộc loại nhát thỏ đế. Điên thật các bác ạ. Đầu óc đàn bà mê muội, thấy trai là mất hết tỉnh táo, cứ thấy hắn cho ăn mấy cốc chè là tít mắt.

Bao nhiêu lần đi chơi hắn toàn đưa vào quán cà phê, vào công viên ngồi ghế đá hôn hít nhau nên mù tịt thông tin. Lấy về rồi mới biết hắn ta không hơn con thỏ, hơi tí là rúm tứ túc. Một thằng trẻ con vắt mũi chưa sạch cầm hòn đất dọa ném mà hắn chạy mất đôi dép lào.

Nhận trách nhiệm ngu lâu, tôi quyết tâm rèn luyện chồng thành người dũng cảm. Mấy đứa bạn đều có chồng đầu gấu, coi người chẳng ra gì, hơi tí là phùng má trợn mắt, trông oai phong lẫm liệt.

Bài đầu tiên tôi rèn chồng phải đối mặt với chó dữ. Một hôm có con chó đi trên đường lao thẳng vào chồng tôi mà sủa. Chồng lăn ra bất tỉnh, tôi phải hô hấp nhân tạo gần tiếng mới tỉnh dậy. Đám trẻ con nhìn thấy cười vỡ chợ, tôi thấy nhục hơn con trùng trục.

Hôm sau tôi bố trí một màn kịch rèn luyện chồng. Ăn cơm xong tôi đưa chồng đi dạo trong xóm. Một thanh niên trong ngõ xổ ra gây sự, chồng tôi sợ xanh mắt mèo, nép vào nách vợ. Tôi xông vào đá mấy phát, thằng bạn co cẳng chạy bán sống bán chết. Chồng nhìn cảnh ấy có vẻ vững tin hơn.

Đi tới ngõ thứ 2 lại có một gã xồ ra gây sự. Tôi động viên chồng: Anh cứ đánh nó đi, có em đây rồi, không có gì phải sợ. Chồng tôi nhắm mắt lao vào đấm đá như điên, gã trai chạy mất theo kịch bản đã thống nhất. Chồng tôi vui lắm. Tôi kịp thời thưởng nóng cho anh 100 ngàn đồng.

Tôi tiếp tục chi thêm 10 triệu trả cát xê cho đám thanh niên làng đóng các cảnh đánh nhau với chồng tôi, chúng đều phải thua. Sau mấy tháng trời va chạm với đủ loại đối tượng đầu gấu đầu mèo trong làng, chồng tôi đã dũng cảm ra rất nhiều. Và tất nhiên rồi, mỗi khi thắng trận tôi lại thưởng nóng bằng tiền mặt ngay nên anh ta tỏ ra tiến bộ rất nhanh.

Một con chó chạy trên đường làng, dù không sủa ai nhưng chồng tôi vẫn đuổi đánh què chân mới thôi. Tôi thực sự sung sướng và tự hào như được lấy chồng lần thứ 2 vậy.

Kể từ giờ phút này tôi không còn thấy xấu hổ khi đi cạnh chồng nữa, phong cách của anh thay đổi 100%. Đi bên vợ ngực ưỡn lên, mặt vênh váo nhìn người bằng nửa con mắt, bọn trẻ con thấy anh cũng vội lảng tránh.

Một hôm chồng tôi lên thành phố chơi một mình, tối mịt tối mù anh vẫn không về. Gần 12 giờ đêm tôi mới nhận được điện thoại từ khoa chấn thương bệnh viện đa khoa tỉnh:

- A lô, chị Nở phải không, chồng gây sự đánh nhau bị thanh niên phố phang què chân rồi…