Dân Việt

10 năm qua tôi thấy mình tội nghiệp khi cố tìm sự chung thủy nơi chồng

05/03/2017 10:01 GMT+7
Trong bóng đêm tôi khóc cho mình khi là một người vợ, tuy không hận thù nhưng không còn yêu thương nồng nàn, không còn lòng tin mà lại chẳng thể từ bỏ.

Hôm nay tôi viết ra những suy nghĩ đã kéo dài gần 10 năm qua, những suy nghĩ này như những cơn giông gió có khi ào ào kéo đến quật ngã tôi, cũng có khi tôi tự trấn an mình mà bước tiếp để giữ gìn cái mình đang có. Nhưng đêm qua, sau những giây phút vợ chồng của mình..., trong bóng đêm chẳng nhìn rõ mặt nhau, quay mặt đi tôi thấy khóe mắt mình đầy nước mà không kiềm chế được. Tôi thương lấy mình, thương cho những giây phút mình đang trải qua, tự hỏi vì sao lại như thế nhưng không tìm được giải pháp. Tôi chia sẻ ra đây, mong tìm được sự đồng cảm của những ai có cùng cảm nhận như tôi, mong được chia sẻ để biết rằng con đường mình đi là không sai, vì mình chỉ có một con đường và chỉ bước tới không được rẽ ngang.

img

Hình minh họa

Tôi là một phụ nữ đã ở độ tuổi trung niên, lập gia đình được 14 năm sau gần 6 năm quen biết yêu thương. Tính đến nay vợ chồng tôi đã có 20 năm đồng hành trên cuộc đời này. Chúng tôi có 2 cô con gái ở tuổi thiếu niên cần sự chăm sóc của ba mẹ, hai con học giỏi, ngoan ngoãn, xinh xắn đáng yêu. Cuộc sống gia đình tôi nhìn bề ngoài sẽ là một hình mẫu tuyệt vời mà bao nhiêu người mong ước. Vợ chồng đều có công việc ổn định từ các công ty có tên tuổi trong nước. Tôi là một cán bộ quản lý cấp cao trong công ty cổ phần có vốn đầu tư nước ngoài. Thế nhưng, bao nhiêu năm trôi qua tôi cứ luôn muốn mình kết thúc mối quan hệ vợ chồng này, bởi 8 năm trước tôi phát hiện chồng ngoại tình khi đi công tác tỉnh.

Vì những điều to lớn cần phải gìn giữ cho con, cho gia đình, tôi đã tha thứ khi anh hứa chấm dứt. 3 năm sau cô bé ấy đã theo học lớp học có liên quan đến ngành nghề của anh, để có lý do nhờ anh giúp đỡ, hướng dẫn. Tiếp theo 4 năm sau đó tôi lại biết rằng họ vẫn còn hẹn hò với nhau khi cô bé ấy đến thành phố này. Cô ấy lại xin lỗi và hứa không làm phiền đến chúng tôi nữa. Cho đến tận giờ, xung quanh anh cũng có rất nhiều cô gái 8x, 9x hâm mộ, cảm kích vì những tài lẻ như tư vấn công việc chuyên môn, chụp ảnh miễn phí, có khiếu hài hước. Thời gian lẽ ra là của gia đình, dành cho gia đình thì người chồng tử tế của tôi thỉnh thoảng ra khỏi nhà săn ảnh, chụp miễn phí cho những cô nàng 9x mà anh ấy thấy dễ thương, đáng yêu. Tôi trải qua thời gian mệt mỏi với cuộc sống chung như thế này của anh, có lẽ chúng tôi là hình ảnh trái ngược nhau về quan điểm, về lối sống.

Tôi ngoài công việc chỉ chuyên tâm cho gia đình, còn anh luôn là những cuộc vui cùng các hội nhóm bên ngoài, tiệc tùng nhậu nhẹt với đủ lý do, tần suất nhậu của anh tuần 3-4 ngày là bình thường, về nhà khoảng nửa đêm đến 1, 2 giờ sáng. Trước đây tôi còn hay trao đổi và góp ý với chồng về những điều không vừa ý. Gần đây tôi không còn quan tâm nữa, tự thay đổi mình và xem như chúng tôi không là gì của nhau. Tôi thấy mình dễ chịu hơn. Tôi không mong đợi anh về nhà vào mỗi tối, hầu như không muốn giao tiếp với chồng mình. Trong tôi chỉ còn sự quan tâm là hai đứa nhỏ. Tôi tự hỏi mình, liệu cuộc sống như vậy có đúng không? Cuộc sống của tôi luôn mong chờ một gia đình mà người chồng chỉn chu, một cuộc sống lành mạnh không có những đêm dài chờ cửa chồng say rượu quay trở về mỗi đêm, những câu chuyện được chia sẻ với nhau mỗi ngày.

Tôi mong ước và hỏi mình rằng trên cuộc đời này việc người đàn ông có duy nhất một người phụ nữ và ngược lại là điều khó khăn, không thể hay sao? Bạn thân nói tôi đừng sống một cuộc sống ngôn tình nữa, đừng đòi hỏi cái mà người khác không có. Tôi có quyền mơ ước một tình yêu chung thủy hay không? Việc từ bỏ là không thể và trước giờ dẫu có giận hờn tôi vẫn không từ chối việc quan hệ vợ chồng với anh. Tôi chưa bao giờ lấy chuyện này làm vũ khí cấm vận để giải quyết xung đột... Thế nhưng, khi tôi không còn tha thiết, không đặt lòng tin vào đối tác này, tôi lại thấy mình tội nghiệp trong những giây phút vợ chồng đầu ấp tay gối. Trong bóng đêm tôi khóc cho mình khi là một người vợ, tuy không hận thù nhưng không còn yêu thương nồng nàn, không còn lòng tin mà lại chẳng thể từ bỏ. Để tiếp tục sao quá khó khăn, mỗi ngày trôi qua tôi luôn phải học cách tha thứ cho mình, tha thứ cho những ngày không mạnh mẽ dứt khoát. Tôi có quyền thay đổi cuộc sống của mình không hay phải tiếp tục sống cuộc sống quên mình vì những điều cần gìn giữ khác? Tôi có tội gì?