Nói đến đại gia, nhiều người sẽ không thể tin được làm nghề ăn xin cũng có thể trở thành người giàu có. Nhưng sự thật hoàn toàn ngược lại bởi, chính bố vợ tôi là một người như vậy.
Tôi không ngờ bố vợ mình lại là ngời giàu có và đáng nể trọng như vậy (Ảnh minh họa)
Trước đây, trong một lần tai nạn lao động ngoài ý muốn, bố vợ tôi trở thành người tàn tật, mất đi năng lực lao động. Thấy chồng như vậy, mẹ vợ tôi bỏ đi, để lại chồng và đứa con gái nhỏ cũng chính là vợ tôi bây giờ trong cảnh khốn khó nhất.
Bố ruột tôi làm kinh doanh, cũng mở một công ty tư nhân, làm ăn khấm khá, cũng coi như là người giàu có. Không rõ quen nhau theo kiểu gì, thi thoảng, người ăn xin lại đến nhà tôi nghỉ ngơi một lúc.
Bố tôi là người phóng khoáng, luôn tâm niệm rằng không nên phân biệt đẳng cấp, chỉ cần có thể giúp đỡ được , ông sẽ giúp những người có hoàn cảnh khó khăn. Ngày qua ngày, bố tôi còn kết bạn thân thiết cả với người ăn xin đó. Bố tôi được đánh giá là nhìn người rất chuẩn, tuy rằng tôi biết điều đó nhưng cũng không muốn có mối liên hệ với một người ăn xin làm gì.
Một hôm, tôi thấy bố xin số điện thoại của người ăn xin để liên lạc. Lúc đó, tôi còn trêu ông: "Tại sao bố lại cho rằng một người ăn xin có thể có điện thoại di động?". Không ngờ, người ăn xin kia lại có điện thoại thật. Kể từ đó, mỗi khi bố tôi muốn uống trà đàm đạo thì trực tiếp gọi điện cho ông ấy và tần suất tôi gặp người ăn xin kia cũng nhiều hơn.
Bố tôi nghe nói người ăn xin có một con gái, còn là một nghiên cứu sinh rất xuất sắc, liền muốn tôi tìm hiểu cô ấy. Lần đầu nghe bố nói chuyện nghiêm túc, tôi thực sự rất bực mình. Tuy rằng tôi chỉ có bằng cử nhân nhưng cũng không đến mức phải tìm con gái người ăn xin để nói chuyện yêu đương. Vừa nghe nói, tôi đã từ chối ngay lập tức.
Tuy nhiên, bố tôi không chịu buông tha cho tôi, muốn tôi theo đuổi con gái người ăn xin. Thậm chí ông còn ra tối hậu thư, nếu tôi không chịu tìm hiểu cô ấy, ông sẽ chặt đứt kinh tế của tôi.
Bất đắc dĩ, tôi đành tìm hiểu và theo đuổi cô ấy. Vì bị ép buộc nên ban đầu, tôi không có chút hứng thú nào. Nhưng sau thấy cô ấy ngoan ngoãn, thông minh, lại rất đảm đang, bố tôi đã giục giã và cuối cùng, chúng tôi cũng kết hôn.
Tôi cảm giác không hạnh phúc sau khi kết hôn mặc dù vợ tôi rất đáng yêu, thân thiện, khéo tay, cơm ngon canh ngọt. Những việc nhà cô ấy cũng rất chịu khó, không cần tôi nhúng tay. Công việc của cô ấy cũng kiếm được khá, không cần tôi phải quan tâm. Về phần tôi, từ trước đến nay vẫn được bố chiều chuộng, tiền tiêu chưa bao giờ phải suy nghĩ.
Cuộc sống cứ thế qua đi nếu không có biến cố xảy ra vào năm thứ ba chúng tôi kết hôn. Năm đó, công ty của bố tôi phá sản khiến tôi lúc nào cũng thấy chán nản, khó chịu. Không ngờ sau khi biết chuyện, vợ tôi phóng khoáng đưa cho tôi một quyển sổ tiết kiệm. Mở ra, tôi như hoa mắt bởi con số bên trong lên đến gần 30 tỷ.
Cho là mình nhìn lầm, tôi nhìn lại lần nữa nhưng những con số vẫn không thay đổi. Quá ngạc nhiên, tôi gặng hỏi tại sao vợ tôi lại có số tiền lớn như vậy, cô ấy liền trấn an tôi, sau đó kể lại chuyện xưa.
Hóa ra, trước kia gia đình cô ấy cũng từng hạnh phúc, giàu có, khi bố vợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mẹ cô ấy bỏ đi, trong nhà trở nên vô cùng khổ cực. Cũng may, khoảng 6 tháng sau, bố vợ tôi nhận được tiền bồi thường cực lớn. Ông dùng một phần để chữa trị, còn đâu cất hết vào sổ tiết kiệm để dành cho con gái, phục vụ việc học sau này của con và tính kế sinh nhai.
Vì mất hết năng lực lao động, không thể làm được những việc nặng, ông quyết định vừa ăn xin vừa bán rau. Cũng có thể do ở hiền gặp lành, quen nhiều người tốt, cũng có thể do bán giá cả rất phải chăng, ông luôn được giúp đỡ. Nhiều người nhìn vào hoàn cảnh cơ cực của hai cha con nên thương tình đến mua đồ của ông.
Tuy vậy, làm nghề ăn xin, tự nhiên bố vợ tôi cũng gặp nhiều nhục nhã. Ông vẫn luôn kiên trì, cốt là để nuôi lớn con gái, cho con học hành đầy đủ. Ngược lại vợ tôi vì có bố là ăn xin, luôn bị bạn bè khinh ghét, chê bai. Cô ấy quyết chí học thật giỏi, để mau chóng khiến bố mình có cuộc sống tốt hơn.
Bố vợ tôi cũng thực sự có đầu óc, ông luôn có cách kiếm tiền dễ dàng. Mọi số tiền kiếm ra đều đem gửi ngân hàng, quyết không động đến, không hề để cho vợ tôi biết. Cho đến tận lúc con gái đi lấy chồng, bố vợ tôi mới đưa quyển sổ tiết kiệm cho cô ấy.
Lúc đó, vợ tôi cũng bàng hoàng không kém, cô ấy hỏi bố tại sao không lấy tiền ra để chi tiêu, tại sao lại cam chịu sống khổ sở, để người đời cười chê như thế? Bố vợ tôi nói: "Bố chỉ còn con là người thân duy nhất, nếu như bố đi rồi, trên thế giới chỉ còn mình con lẻ loi, có thể cho con số tiền này, con cũng đủ sống tốt cả đời. Hơn nữa, nếu con biết bố có nhiều tiền như vậy, liệu còn biết đường cố gắng học tập nên người hay không? Bây giờ con đã có chồng, nếu như thực sự tin tưởng, có khó khăn hãy cùng nhau vượt qua".
Không ngờ, mặc dù tôi không phải là một người chồng tốt, cô ấy vẫn nguyện tin tưởng tôi, hào phóng đưa số tiền cực lớn cho tôi nói muốn giúp đỡ.
Tôi nghe xong câu chuyện xưa của vợ, chợt hiểu ra rằng, cuộc sống luôn có những chuyện không như ý, nhưng chỉ cần mình nỗ lực phấn đấu, chắc chắn cuộc sống sẽ khá hơn. Kể từ đó, tôi đối với bố vợ và vợ mình có cảm giác kính phục, cảm giác họ mới chính là những người đáng nể thực sự. Dù cuộc sống có khó khăn đến mức nào, cả hai người đều luôn có một năng lượng tích cực làm chỗ dựa.
Tôi tự hứa với mình, sau này phải đối xử thật tốt với vợ, cho cô ấy cuộc sống hạnh phúc, hiếu kính với bố vợ, cho ông ấy có thể an hưởng tuổi già. Tuy nhiên, tôi không muốn dùng số tiền này của vợ, đó là tất cả tài sản của bố cô ấy để lại cho cô ấy, tôi thực sự không thể đụng vào.
Thế nhưng khi cô ấy chủ động nói với bố tôi, bố tôi có ngỏ ý mượn trước một ít để trang trải nợ nần cho công ty, sau này công ty hồi phục sẽ trả lại cho cô ấy, cũng tính cô ấy là cổ đông lớn.
Đừng tìm anh và em gái của em. Anh đang cùng cô ấy đến nơi khác và sẽ sống một cuộc sống hạnh phúc hơn.