Lâm Hùng - một chàng trai trẻ phong độ, điển trai, có một tình yêu mãnh liệt với Lan Nhi. Nhưng rồi, người con gái anh yêu thương hơn cả bản thân đã bán mình để có được danh tiếng trong con đường showbiz. Vì hận thù, anh quyết định nghe lời bố cưới Lam làm vợ. Hai người chấp nhận kết hôn vì hai mục đích khác nhau. Nhưng liệu rồi, sau đám cưới không tình yêu đó, giữa Hùng và Lam có tìm được tiếng nói chung hay không? |
Phần 5: Hôn vợ tôi!
- Sao, cô ra ngoài để làm bạn gái của người khác à?
Lam hoàn toàn bất ngờ trước thái độ và sự giận dữ của Hùng. Nàng cố vùng vẫy để thoát khỏi hai cánh tay cứng nhắc của anh nhưng không được.
Hùng ghé sát vào mặt cô:
- Cô nghĩ tôi là một thằng đàn ông dễ dãi thế sao? Tôi có thể để vợ mình thoải mái lăng nhăng ở ngoài sao? Hả?
- Anh đâu phải là, đâu phải là…
Từ bao giờ, nàng lại sống phụ thuộc vào tình cảm của Lâm Hùng như thế? (Ảnh minh họa)
- Cô có muốn tôi cho cô xem tôi có phải là gay không? Tôi vẫn có thể khiến cô có con nếu cô tiếp tục chọc tức tôi!
- Anh, anh ghen sao? Tại sao anh lại có thể ghen với tôi? Hay người đó, hay Phong, chính là người đàn ông bí mật mà anh yêu thầm sao? Là tôi đã cướp mất bạn trai của anh?
Hùng buông tay Lam ra, anh nhìn cô chằm chằm. Không thể thốt thêm lời nào. Ánh mắt anh dần lộ rõ vẻ thất vọng:
- Đầu óc cô còn có thể điên rồ tới mức nào nữa? Vừa rồi tôi chỉ muốn thử thôi. Xem đàn ông khi ghen thì như thế nào. Có lẽ tôi diễn không đạt.
Lâm Hùng bỏ đi, Lam nghe tiếng bước chân anh xuống cầu thang. Nàng ngồi dậy, ánh mắt, cử chỉ, sự tức giận mà anh có hoàn toàn là do anh diễn thôi sao? Nàng cười: Đúng là con nhà biên kịch.
Nàng thở dài. Ánh mắt nhìn ra cửa, lẽ nào Lâm Hùng tức giận, chỉ là, nhất thời, nàng muốn trêu anh một chút. Nhưng sự đùa cợt đó lại khiến anh chạnh lòng chăng? Một chàng gay cũng phức tạp không kém gì một người phụ nữ. Nói với mình như vậy nhưng tâm trạng Lam không tốt chút nào.
Tại sao khi Lâm Hùng kéo nàng đi, nàng lại ngoan ngoãn theo anh, bỏ mặc Phong đứng đó? Và ngay sau đấy, nàng lại quên mất bóng dáng Phong. Lam tìm điện thoại, nàng bấm dãy số quen thuộc, rồi ấn gọi nhưng khi nhìn xuống, nàng mới giật mình... là số điện thoại Lâm Hùng?
Lam bước vào nhà tắm. Nàng để nước lạnh. Nàng thực sự muốn tỉnh táo. Nàng không muốn mình đi chệch hướng trong cuộc chơi này. Vì nếu như, trái tim nàng hướng về người đàn ông này thì điều duy nhất nàng có thể nhận được, chỉ là đau khổ mà thôi. Vì thứ nhất, anh ta không hề yêu nàng; thứ hai, anh ta là gay; thứ ba, nàng chỉ coi anh ta là một vật thế thân và anh ta thừa biết điều đó. Và cuối cùng, hết ba năm, nàng sẽ rời khỏi đây, nếu như nàng quyến luyến, chỉ khiến nàng khổ thêm. Nên tuyệt đối, nàng không được mềm lòng.
***
Lâm Hùng ngồi trên chiếc ghế kê ngoài phòng khách cạnh cửa sổ. Anh không bật điện, ánh trăng ngoài hiên chiếu thứ ánh sáng le lói, lành lạnh của mùa xuân. Những nụ hoa hồng leo bên hiên nhà đang đung đưa trong gió. Phong cảnh yên tĩnh càng khiến anh thấy lòng mình rối bời.
Lâm Hùng tự hỏi mình: là cô ta thực sự ngốc nghếch hay là cô ta nghĩ thế thật? Người con gái đó, không biết từ khi nào lại có thể ảnh hưởng tới tâm trạng của anh như vậy? Chợt điện thoại đổ một hồi chuông rồi tắt. Trên màn hình hiện lên một cuộc gọi nhỡ. Lâm Hùng khẽ cười: Lại làm trò gì thế không biết?
Lam lăn qua lăn lại trên chiếc giường rộng. Ngày thường, nàng ngủ một mình có sao đâu? Vậy mà đêm nay nàng không sao chợp mắt được. Lam ngồi lặng lẽ nhìn chiếc ghế trống trơn. Không gian quá yên tĩnh. Nàng bỗng thấy cô đơn. Nếu như không có anh ta bên cạnh, nàng sẽ cô đơn tới mức này sao? Từ bao giờ, nàng lại sống phụ thuộc vào tình cảm của Lâm Hùng như thế?
***
Lam uể oải bước xuống nhà, đầu tóc rối bù không buồn chải, nàng nghĩ, có lẽ đêm qua lâm Hùng đã đi đâu đó giải khuây rồi, có thể là đang ôm ấp một anh chàng đẹp trai nào đó trong một căn phòng sang trọng. Lam buồn bã ngồi xuống bàn ăn, với chiếc bình nước.
Lam đưa mắt nhìn quanh và nàng có chút ngạc nhiên không nhỏ khi thấy Lâm Hùng nằm ngủ trên chiếc ghế tựa cạnh cửa sổ. Nàng rón rén lại gần, chưa khi nào nàng có cơ hội ngắm nhìn Lâm Hùng ngủ. Không ngờ, anh lại quyến rũ đến vậy.
Đôi môi đầy đặn, sống mũi cao, vầng trán rộng và mái tóc đen dày khẽ rủ xuống trán. Cảm giác tiếc nuối ùa vào lòng nàng. Một người phụ nữ sao lại sống trong cơ thể đẹp đẽ của một người đàn ông như vậy? Chẳng phải tạo hóa đã trêu ngươi quá sao?
Lam định bước chân đi nhưng một ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu khiến nàng dây dưa mãi ở đó không chịu đi. Nàng quay lại, nhẹ nhàng đặt lên môi Lâm Hùng một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng thật sự quyến luyến. Nàng nhận ra, mình thật sự muốn một nụ hôn nhiều hương vị hơn.
Mất mười phút ngồi bất động, con tim nàng cần yên tĩnh một chút, bất cứ chuyển động nào cũng có thể khiến nó bắn khỏi lồng ngực. Lam nghĩ: không, chỉ là, nàng vừa hôn một người phụ nữ có hình hài đặc biệt. Không phải là một người đàn ông. Không phải là một người đàn ông.
Lần đầu tiên trong suốt hơn 20 năm sống trong đời này, nàng thực sự nghĩ mình muốn hôn một người, cái ý nghĩ ấy thôi thúc nàng một cách thật mạnh mẽ. Và giờ đây, cái cảm giác mềm mại ấm áp ấy vẫn còn vẹn nguyên trên môi nàng.
***
Trong khi Lan Nhi có chút không được tự nhiên thì Lâm Hùng lại khá bình thản. Anh nhìn Lan Nhi giọng lạnh lẽo:
- Cô vẫn còn gì muốn nói với tôi sao?
Lan Nhi có chút hụt hẫng khi nhận ra sự lạnh lùng của Hùng. Giọng cô gượng gạo:
- Anh, anh thực sự yêu Lam chứ?
Khóe môi Lâm Hùng khẽ nhếch lên một chút:
- Cô có hiểu thế nào là thực sự yêu một ai đó không? Nếu cô không thể nào hiểu được thì e là tôi nói cũng chỉ phí công mà thôi.
Lan Nhi nhìn Lâm Hùng vài giây, cô có chút lưỡng lự, nhưng rồi vẫn quyết định nói ra:
- Nhưng Lam không hề yêu anh, em không muốn anh bị tổn thương thôi. Lam chỉ coi anh như một phương tiện của cô ấy. Người cô ấy yêu là Phong, một người đàn ông khác, em chỉ mong, anh đừng tự làm tổn thương mình mà thôi! Em không muốn nhìn thấy anh đau khổ!
Lâm Hùng dọi ánh mắt lạnh băng vào Lan Nhi, đôi môi có chút cười giễu cợt:
- Cô nghĩ, trên đời này, Lâm Hùng còn có thể để đàn bà làm tổn thương nữa sao?
Lan Nhi khẽ cúi mặt, cô không thể nào đối diện được với tia nhìn quá lạnh lẽo từ anh. Chính trái tim cô không thể nào đối diện được. Nó khiến cô cảm thấy nghẹn thở và đau đớn. Ngay khi chấp nhận đánh đổi tình yêu đó, cô đã biết, suốt cuộc đời này, cô sẽ vì người đàn ông này mà day dứt, khổ đau!
***
Lâm Hùng định bỏ đi thì anh nghe thấy giọng của Lam gần đó, cách họ một bức ngăn mỏng:
- Anh ấy không phải là bạn trai em. Em nghĩ, hôm đó có chút hiểu lầm. Em không biết anh và Lâm Hùng lại quen nhau.
- Bọn anh là đối tác. Anh ấy bên thiết kế công trình, còn anh làm thiết kế nội thất cho một khách sạn. Bọn anh đã gặp nhau vài lần và cũng hiểu về nhau đôi chút. Anh thật sự không hiểu mối quan hệ của em và Lâm Hùng. Anh nghĩ, anh ta thích em. Nhưng sao anh ta lại gọi em là vợ?
Lam nhìn Phong:
- Là lỗi của em, thật sự em không muốn anh hiểu lầm mối quan hệ của bọn em. Nhưng em cũng không biết giải thích với anh như thế nào. Nhưng, về bản chất, Lâm Hùng không thể nào yêu em vì… vì anh ấy…
Lam không tiếp túc nói được nữa bởi ai đó đã nhấc nàng lên nhẹ như một cánh hoa, và ngay lập tức đôi môi nàng đã bị cảm giác mềm mại ấm nóng nào đó chiếm hữu, mạnh mẽ và cuồng nhiệt. Lam không làm chủ được mình. Vì mùi vị ấy, hơi thở ấy, thân thể ấy, tâm trí nàng biết rõ là của ai. Chỉ là, nàng không thể nào nghĩ, Lâm Hùng lại có thể bất ngờ như một cơn bão đổ ập xuống nàng nhanh đến thế, khiến mọi giác quan của nàng tê liệt. Nụ hôn này, tận trong sâu thẳm trái tim nàng, nàng thực sự thèm muốn nó.
Cái cảm giác mềm mại ấm áp ấy vẫn còn vẹn nguyên trên môi nàng (Ảnh minh họa)
Đôi môi ấy buông nàng ra nhưng rõ ràng còn nhiều quyến luyến, nàng ngây ngốc đứng nhìn người đàn ông trước mặt mình. Lâm Hùng nhìn nàng, đôi mắt nâu như lửa cháy, nhưng giọng anh lại lạnh lẽo như băng khẽ rít bên tai cô:
- Cô có nghĩ, một chàng gay có thể hôn một cô gái như thế không?
Rồi anh quay sang Phong đang ngồi như tượng đá, ánh mắt có chút đắc thắng, cao ngạo:
- Xin lỗi anh vì hành động khiếm nhã của vợ chồng tôi. Tôi nghĩ, đàn bà có chồng tốt nhất nên ít tiếp xúc với những người đàn ông ưu tú như anh. Nếu không, họ nhất định lại ảo tưởng về bản thân.
Trước khi đi, Lâm Hùng ghé tai Lam nói nhỏ: Tôi muốn, đây là lần cuối cùng, nếu không, em đừng trách tôi!
***
Lam về nhà, thấy Lâm Hùng đang thảnh thơi ngồi uống trà trong phòng. Vẻ mặt vô cùng bình thản và lạnh lùng như thường ngày, như thể, anh ta vừa mới đi ăn cơm về vậy. Lam tức giận, nàng bước nhanh tới trước mặt Hùng:
- Anh vừa làm gì với tôi?
Hùng không nhìn Lam, bình thản đáp:
- Hôn vợ tôi!
Lam giận chun mũi, mím môi:
- Ai cho phép anh hôn tôi?
Lâm Hùng đặt tách trà xuống bàn, ngước nhìn Lam trong vài giây rồi chậm rãi đáp:
- Tôi nhớ không nhầm thì sáng sớm nay, tôi cũng có cho cô hôn tôi đâu mà cô vẫn hôn!
Mặt Lam đỏ bừng, nàng như đứa trẻ mắc lỗi bị bắt. Nàng có chút lắp bắp:
- Anh, anh không ngủ sao?
Trên môi Hùng có chút cười giễu cợt, nhưng không ác ý:
- Hóa ra, cô thích làm những việc không đường đường chính chính như thế!
Lâm Hùng đợi Lam phản pháo lại, nhưng mãi không thấy cô nói gì. Anh ngẩng lên thì bắt gặp ánh nhìn ngân ngấn nước của Lam, đôi mắt đen sâu hun hút. Không khí như lắng lại, im lìm. Có lẽ, anh nghe được cả nhịp đập của trái tim mình. Lam khẽ cúi xuống, giọng nàng buồn buồn:
- Lâm Hùng, anh về bản chất là không thể yêu tôi. Vậy, anh đừng cợt đùa tôi được không?
Lam quay bước xuống nhà. Ra tới cửa nàng nói: Tôi đi nấu cơm!
Lâm Hùng lặng lẽ nhìn theo, anh tự nói với mình: Đồ ngốc! Nếu tôi nói, về bản chất, tôi hoàn toàn có thể yêu em thì sao?
(Còn nữa)
Dù tin chắc Lâm Hùng là chàng gay nhưng tại sao trái tim Lam vẫn đập loạn nhịp khi ở gần anh như vậy? Phải chăng, cả hai đều đang cố giấu những cảm xúc, khát khao cháy bỏng trong lòng mình? Liệu kết cục của mối tình hờ này sẽ như thế nào? Mời các bạn đón đọc phần cuối vào lúc 0H00 ngày 18/07/2017.
Anh kêu say rượu, không thể tự đi về nhà nên muốn ngủ lại phòng trọ của tôi.