Tôi lấy chồng khi còn học cao đẳng, từ nhỏ cứ nghĩ mình sẽ là đứa cuối cùng trong đám bạn lên xe hoa, nào ngờ lại là đứa đầu tiên. Chẳng ai ép uổng, tất cả là do tôi chọn vì không muốn vuột mất người đàn ông tốt. Người ta nói lấy chồng cũng như đánh một canh bạc, vậy nên tôi quyết định đánh theo cách của mình. Hiện tại chỉ mới 3 năm kể từ ngày chấp nhận đánh đổi tuổi trẻ của mình, nhưng tôi biết suốt đời này sẽ không bao giờ hối tiếc. Dù ngày mai anh có bên ai đi nữa thì hôm nay vẫn làm đúng trách nhiệm của một người chồng, người cha, có chăng tôi đã không còn đủ tỉnh táo để giữ anh bên mình.
Hình minh họa
Có lẽ tôi quá tham lam khi vừa muốn một gia đình hạnh phúc vừa muốn được tự do đó đây. Những điều đó có thể đến với một cô gái giỏi giang theo kiểu "giỏi việc nước, đảm việc nhà", còn với đứa ở nhà ăn bám chồng như tôi thì chỉ có thể chọn một mà thôi. Tôi chọn xây dựng gia đình trước sự nghiệp, đó đúng là con đường không dễ đi. Người ta thường khuyên phụ nữ phải độc lập về tài chính thì cuộc sống mới dễ thở. Lý thuyết dễ lắm, còn thực hành rất khó, ít nhất là với phụ nữ vô dụng như tôi. Chồng không xem tôi là cục nợ nhưng tự tôi hiểu, đã không làm ra được đồng nào thì tốt nhất lo chăm con, không nên đòi hỏi chồng quá nhiều, một ngày chỉ có 24 tiếng và chồng còn phải lo 3 miệng ăn, không có thời gian để "nhìn mặt đoán ý" như thời son rỗi.
Sau khi cưới một năm, tôi quyết định có em bé vì nghĩ giờ lo kiếm tiền rồi sau này lại dùng tiền đi kiếm con thì còn khổ nữa. Từ khi có thai tôi không thể đi làm do bản chất công việc khá nặng nên ở nhà ăn bám chồng đến giờ. Với khoản để dành trước đó và công việc buôn bán hiện tại của chồng, dù không dư nhiều nhưng cũng đủ sống với gia đình tôi. Nhà không có ông bà nên sinh xong tôi mặc định tiếp tục ở nhà trông con, chỉ với những công việc lặt vặt cho con ăn ngủ, tắm rửa, chơi với con thôi mà làm cũng chẳng xong. Giờ con biếng ăn, bỏ bú không lên cân, còn tôi vẫn mập ú. Sách báo nhan nhản kiểu: "Không nên ép trẻ ăn khi trẻ không muốn", "Giáo dục không dùng roi"..., vậy mà tôi vẫn không kiềm chế được, lâu lâu nóng lên lại đánh, lại ép con. Bình thường tôi phải cố kìm nén, mà kìm nén quá trở nên u uất. Đỉnh điểm là vài ngày nay tôi chẳng thiết tha chăm con, cháo con không ăn thì bỏ, sữa con không bú thì thôi, con tự khóc cũng chẳng màng dỗ.
Chồng tôi những lần như thế cũng cố gắng giúp vợ. Anh đi làm cả ngày mà tối vẫn cố thức cho bé bú bình dù hôm nó vui thì nó bú, buồn lại giãy đành đạch. Thương vợ thương con là thế mà mặt tôi cứ xị ra, biết sao được vì tôi đâu phải diễn viên, suốt ngày diễn trò cho con coi, tối lại phải cười nói cho chồng vui. Đôi khi bạn bè rủ đi chơi xa, chỉ có thể cười rồi từ chối. Ở nhà chăm con cũng vui, khối người mong không được nhưng hình như có gì đó nghèn nghẹn. Thì ra là cũng lâu rồi vợ chồng không đi chơi xa, có chăng là Tết nhất về quê chồng vài hôm, tranh thủ vài tiếng gửi con cho bà để hai đứa đi chùa. Cuộc sống là thế, thời gian là tiền bạc, bỏ một cuộc vui cũng tích góp được chút ít, bỏ một cuộc đời rồi cũng về cát bụi.