Hình minh họa
Tôi lấy chồng gần chục năm, có con trai đáng yêu, vì bất đồng quan điểm sống chúng tôi thường cãi nhau, gia đình lục đục vài năm nay rồi. Chồng tôi hiền lành nhưng lười lao động, hay chơi bời, la cà quán xá, không có trách nhiệm với gia đình, là người không năng nổ cũng chẳng có chí cầu tiến. Vì vậy lấy nhau lâu rồi mà nhà cửa chẳng có, ở tạm bợ trong ngôi nhà cũ người thân cho. Mọi việc trong nhà từ lo con cái, kiếm tiền ăn học, ốm đau, nội ngoại, đình đám... mình tôi lo liệu. Tôi chẳng bao giờ có ý định chờ đồng tiền chồng mang về hàng tháng, vì anh hay nói dối và lười lao động.
Cuộc sống lặng thầm cứ thế trôi qua, thời gian, áp lực kinh tế, sự mệt mỏi đã giết chết cảm xúc trong tôi. Tôi trở nên cộc cằn, khó tính, hay khóc, hay buồn khi trời mưa, luôn nghi ngờ và mất niềm tin với mọi thứ xung quanh. Đó cũng là lúc tôi nhận ra tình yêu dành cho chồng không còn nữa. Mỗi lần chồng gần gũi tôi thường né tránh hoặc cũng chẳng có cảm giác gì.
Phải nói thêm, chồng rất chiều chuộng tôi, chẳng xét nét khó tính, cũng chẳng vũ phu, không lăng nhăng trai gái, không rượu chè, ăn nói nhẹ nhàng tình cảm với vợ. Nhưng không biết có phải cuộc sống đã dạy tôi phải biết tự yêu chính mình, dạy tôi trở thành một người đàn bà có bản năng mạnh mẽ, tự lập, luôn chủ động trong cuộc sống không mà tôi đã không còn cần một người đàn ông như vậy. Tôi thấy chồng đối xử như vậy chỉ để che đậy cho sự bất lực của anh với gia đình.
Chồng tôi có chơi thân với một anh bạn, anh này đã có gia đình và các con ngoan ngoãn, đáng yêu. Gần đây, chúng tôi hay đến nhà nhau chơi. Tôi chỉ cảm nhận được anh ấy rất giỏi, chăm chỉ làm ăn, thương vợ con hết lòng, lấy nhau từ hai bàn tay trắng mà giờ đây họ có nhà cao cửa rộng, mọi người nể phục, trong anh toát lên được thần thái thực sự mãnh liệt của một người đàn ông tôi ngưỡng mộ.
Mọi chuyện sẽ dừng ở đó nếu tôi không bắt gặp ánh mắt anh ấy nhìn trộm mỗi khi tới nhà tôi hoặc nhà anh. Anh luôn dành cho tôi sự quan tâm chừng mực mà tôi cảm nhận được nó không bình thường cho lắm. Thế rồi tần suất anh đến thăm nhà tôi nhiều hơn, cuối cùng anh cũng thành thực nói rằng đã yêu tôi, người phụ nữ thứ hai trong đời sau vợ đã làm trái tim anh loạn nhịp. Câu nói ấy thực sự khiến tôi chao đảo, yếu mềm từ khi nào.
Anh thường nhắn tin, điện thoại những lúc tôi đi làm. Tôi nghiêm túc yêu cầu anh dừng lại, không muốn mọi việc đi quá xa sẽ ảnh hưởng rất lớn đến danh dự của hai gia đình, bố mẹ, con cái. Điều đó sẽ là sự xúc phạm khủng khiếp tới vợ anh và chồng tôi, nhưng anh nói chưa thể vì hình bóng của tôi trong anh còn rất đầy, mọi chuyện tới đâu thì tới.
Khi tôi hỏi, anh có thể đánh đổi gia đình với tôi được không? Anh im lặng. Tôi biết anh là người chồng, người cha tốt, luôn mẫu mực, anh có người vợ dịu hiền giỏi giang, vậy sự đánh đổi sẽ là không, tôi cũng vậy. Anh hẹn tôi đi cà phê để nói rõ mọi suy nghĩ trong lòng vì cũng cảm thấy chông chênh, tội lỗi với vợ con, với bạn của mình là chồng tôi. Tôi cũng vậy nên nhận lời.
Tại quán cà phê đó anh đã ôm tôi vào lòng, một sự mê muội nào đó khiến tôi không thể đẩy anh ra được. Anh ôm tôi một vòng tay thật chặt, tôi thực sự thấy hạnh phúc, ngọt ngào, một cảm giác như lúc mới yêu được tìm lại sau gần chục năm sống trong cô đơn lặng lẽ. Chúng tôi thì thầm nói với nhau tất cả suy nghĩ của mình và nhận ra cả hai đều là kẻ khốn nạn, tồi tệ, vô đạo đức trong hôn nhân.
Chúng tôi cảm thấy sợ hãi vô cùng nếu chuyện tình cảm này bị bại lộ, tôi khuyên anh một lần nữa là nên dừng lại. Ngay sau câu nói ấy anh đã hôn tôi, một nụ hôn ấm áp ngọt ngào, cũng lâu lắm rồi tôi mới có lại cảm giác đó. Tôi thực sự yêu anh hay chỉ coi đó là cảm giác khi say nắng tạm thời, nhanh đến rồi nhanh đi? Tôi phải làm sao đây?