Hai ngày nay, dân tình sôi sục bàn luận về sự thua đau của đội bóng đá nam U22 tại SEA Games thì gia đình tôi cũng trong cơn nước sôi lửa bỏng.
Chồng tôi vốn mê bóng đá, vì vậy, đội tuyển bóng đá nam Việt Nam đá là hăng say cổ vũ. Anh ấy cũng thích đi tụ tập với bạn bè để làm cốc bia, la hét cho đủ máu lửa. Chồng tôi bảo, cổ vũ bóng đá một mình, không có bạn bè tán gẫu, tranh luận thì thật tẻ nhạt. Cho dù đến mùa bóng là tôi lại một mình đánh vật với hai con, cáng đáng mọi việc trong gia đình, vì chồng đêm hôm xem bóng, sáng hôm sau nhọc phờ, ngủ trễ, ngủ bù.
Nhưng tôi rất thông cảm, tạo điều kiện cho chồng vui vẻ, xả stress. Đợt này SEA Games cũng vậy. Cứ trận nào có đội tuyển bóng đá Việt Nam đá là chồng tôi lại xin phép về muộn, đi cổ vũ bóng đá với bạn bè. Anh ấy thường đi sớm, về rất trễ sau khi trận bóng đã kết thúc 1-2 h. Anh cho biết, cổ vũ xong anh em lại uống bia, bàn luận về bóng đá. “Chẳng mấy khi, vợ thông cảm nhé” - chồng tôi cười hề hề với tôi vậy.
Tôi luôn tưởng tượng hình ảnh chồng tôi cùng cô hàng xóm "cổ vũ bóng đá" trên giường (Ảnh minh hoạ IT)
Tôi chỉ hơi lạ là lúc về nhà chồng tôi rất phấn khởi, vui vẻ, tuy nhiên lại tỏ ra mệt mỏi, nằm sõng xoài trên ghế hoặc đi ngủ sớm, dù các trận đấu đều đá sớm. Nhưng tôi lại xoay mòng mòng cho hai con ăn, dạy các con học, dọn dẹp nhà cửa nên cũng chả có thời gian băn khoăn nhiều.
Chiều hôm có trận bóng giữa U22 Việt Nam và Thái Lan, chồng tôi cũng ráo từ sáng sớm là không đi đón con lúc 4 giờ chiều được. Theo anh ấy đây là trận đấu quan trọng, quyết định Việt Nam có vào được chung kết hay không. Rằng Thái Lan là “kẻ thù truyền kiếp” của bóng đá nam Việt Nam nên nhất định lần này chúng ta sẽ phục thù.
Tôi cũng lại chiều chồng một lần nữa, bụng bảo dạ chỉ còn 1-2 trận nữa là chồng lại thuộc về mình. 3h chiều, sếp tôi mê bóng đá nên cũng cho chị em về sớm để anh em tụ tập ở cơ quan cổ vũ. Tôi về nhà đón con sớm, cho con ăn uống rồi hai mẹ con chơi với nhau. Con tôi xin phép lên tầng 17, trên nhà tôi 10 tầng để chơi với bạn cùng lớp trên đó. Tôi đồng ý cho cháu lên, nhưng được một lúc thì tôi nhớ cháu cần uống thuốc trước khi ăn nửa tiếng, nên đi tìm.
Nhà bạn của con ở cuối hành lang nên tôi phải đi qua nhiều nhà mới đến. Các nhà đều đóng cửa im ỉm vì đang là giờ đi làm. Đi ngang qua một nhà đóng cửa, tôi bất chợt nghe tiếng quen quen gầm lên: “Con m. nó, chân thối à”. Tôi giật mình nhận ra tiếng của chồng. Không tin vào tai mình, tôi tiếp tục áp sát vào cửa nghe thì lại thấy một giọng nữ: “Anh khẽ thôi, định hô cho cả khu biết à”. Rồi lại tiếng chồng tôi cười hê hê: “Giờ này có ma nào ở nhà chứ. May mà có cô em nóng bỏng thế này không thì chán chết”. Và tiếng rinh rích cười khiến tôi nổi da gà.
Đứng sững sờ một hồi, tôi vẫn cảm giác không tin vào tai mình. Tôi chạy ra góc khuất thang máy, điện thoại cho chồng nhưng anh ta không nghe máy. Tôi nhắn tin cho chồng: “Em và con bị tai nạn, đang trong viện Nhi, anh đến ngay . Độ chừng 5-7 phút sau, tôi tuyệt vọng khi nhìn thấy chồng sộc sệch, cúc áo chưa cài hết, quần chưa kéo khoá, vừa chạy vừa mải đi giày, đến mức suýt lao thẳng vào tôi.
Chồng tôi phân trần họ "chưa đi đến đâu" (Ảnh minh hoạ IT)
Chồng tôi sững sờ, mặt tái dại, rồi cun cút đi theo tôi vào nhà. Về nhà, khi tôi ngồi chết lặng trên ghế, anh ta quỳ xuống mặt tôi phân trần. Rằng anh ta “đi cổ vũ bóng đá” tại nhà cô hàng xóm lần đầu tiên thôi. Vì vài lần đi đón con chơi ở nhà bạn trên đó nên chồng tôi trót bị cô ta quyến rũ, chồng tôi nghe cô ấy rủ vào “cổ vũ bóng đá” nên bùi tai. Chứ cô ta là gái lỡ thì, cả người cả nết không bằng vợ. Hai người cũng có sờ soạng nhau một tí chứ “chưa đi đến đâu”.
Càng nghe chồng phân trần, tôi càng đau đớn. Làm sao có thể tin được tiếng cười đùa rinh rích, sỗ sàng mà tôi vừa nghe trước đó lại là “lần đầu tiên” được. Lòng tôi rối như tơ vò. Tôi không mê bóng đá nên tôi cũng chưa từng ghét đội U22 dù thắng hay thua. Nhưng mà tại sao ngày hôm qua họ lại thua, để chồng tôi căm giận mà gào to lên như vậy. Để tôi phải nghe thấy giọng của chồng, để rồi phát hiện một sự thật ê chề. Nếu không biết, tôi vẫn cứ làm một người vợ mù quáng vui vẻ.
Tôi còn có hai đứa con bé dại, công việc bộn bề, tôi cũng vẫn còn tình cảm với chồng, không thể chia tay được. Nhưng tôi cũng khó lòng mà tha thứ, mà quên đi nối đau này. Cho nên, tôi chỉ có thể trách giận đội U22 Việt Nam đã thua…
Bất chấp cái nắng cháy da, dàn thiếu nữ vẫn mải mê lăn lê, bò toài tạo dáng bên hồ sen.