Tâm sự của người vợ khi phát hiện chồng ngoại tình với nữ đồng nghiệp
Là phụ nữ làm kinh doanh, tôi không lạ gì chuyện đàn ông có bồ. Nhưng tôi vẫn sốc vô cùng khi phát hiện ra chồng mình qua lại với người đàn bà khác. Cay đắng thay nhân tình của anh ta lại chính là đối thủ của tôi ở công ty, kẻ vẫn luôn tranh giành với tôi cái ghế trưởng phòng.
Tôi ngờ rằng cô ta trả thù tôi bằng cách dụ dỗ chồng tôi. Cô ta chưa chồng, lại tươi trẻ, xinh đẹp. Chồng tôi sa ngã cũng đúng thôi. Chắc cô ta nghĩ tôi dù biết cũng không dám làm gì, vì Xấu chàng hổ ai. Cô ta đã nhầm.
Tôi thuê thám tử theo dõi. Và tôi có trong tay cả xấp ảnh làm bằng chứng. Tôi đăng những bức ảnh đó lên facebook, không quên kèm theo lời chú thích về kẻ giật chồng người khác. Quả nhiên, bạn bè và nhất là đồng nghiệp của tôi nhảy vào bình luận hết sức sôi nổi. Chỉ một tuần sau, cô ta bị đuổi việc. Không còn đối thủ nữa, chẳng bao lâu sau tôi được lên chức trưởng phòng.
Chồng tôi thì uất ức lắm. Anh ta nói tôi lợi dụng anh ta để lên chức lên quyền. Tôi thấy đàn ông thật kinh khủng. Họ ngoại tình, vợ có hỏi thì chối bay chối biến nhưng đến lúc đưa ra bằng chứng thì lại bảo theo dõi, coi thường, lợi dụng nhau. Không theo dõi thì làm sao bắt được. Tôi cũng không có gì để nói với con người bội bạc ấy. Chồng tôi đưa đơn ly hôn, tôi kí ngay. Chúng tôi mất thêm vài tháng để giải quyết tranh chấp về tài sản. Cũng may chúng tôi chưa có con.
Nhưng đời quả không ngờ được. Tôi mới nhận được thiệp mời dự đám cưới của họ. Thật vô liêm sỉ. Tôi định đến phá tan cái đám cưới ấy. Nhưng nghĩ lại, việc gì phải tốn công thế. Chúng tôi đã ly hôn, giờ còn hơn người dưng. Cô vợ kia chẳng còn là kẻ thù, tôi quan tâm đến làm gì. Thế là tôi đem đốt cái thiệp mời ấy. Tôi ném luôn vào lửa bộ album ảnh cưới cùng những kỷ vật ngày xưa. Nhìn ngọn lửa bùng lên mà lòng tôi nguội lạnh. Hạnh phúc, tình yêu, giấc mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ cuối cùng chỉ còn là một ảo ảnh mà thôi.
Nhiều ngày tháng sau đó, tôi cố sống vui vẻ bình thường. Nhưng tôi không quên được nỗi đau đó. Tôi vẫn âm thầm vào Facebook của chồng và vợ mới của anh ta. Sợ bị phát hiện nên tôi dùng tài khoản của người bạn thân chứ không dùng Face của mình.
Bạn tôi hiểu và thương tôi nên những khi gặp nhau tâm sự, cô ấy online Facebook để tôi có thể vào xem chồng cũ và vợ anh ta như thế nào. Họ thường xuyên đăng tải những bức ảnh lãng mạn, hạnh phúc. Và một lần tôi đọc được tâm sự của chồng cũ, ngầm ý so sánh vợ anh ta bây giờ với tôi và kết luận rằng: Đời anh ta may mắn đã thoát kiếp nạn sống chung với con hồ li tinh để cưới được một người vợ thông minh, trẻ trung xinh đẹp và nấu ăn ngon. Anh ta dùng những từ cay nghiệt lắm, đọc mà tôi uất đến trào nước mắt. Tôi đã định viết mấy câu chửi kiểu chợ búa, nhưng chợt nhớ đang dùng tài khoản của bạn, nên dừng lại. Nhưng thế này thì quá lắm.
Đam mê sai lầm yêu thương thù hận, cuối cùng cũng chỉ còn lại một đám tro tàn lạnh lẽo (Ảnh minh họa)
Bạn tôi vừa ra khỏi phòng một lát, không có ai để chia sẻ, tôi càng căng thẳng tột độ. Trong lúc nóng nảy, tôi cop nguyên văn những lời của chồng cũ lên một hội kín. Tội định kể lại câu chuyện chồng ngoại tình xưa kia và cả sự tồi tệ, nhỏ nhen anh ta bây giờ, và tất nhiên là dành cho kẻ đã cướp chồng tôi ngày trước những lời miệt thị kinh khủng nhất.
Tất cả những gì tôi mong muốn khi đó là sự an ủi từ những người xa lạ, sự đồng cảm của họ với nỗi đau bị phản bội, bị sỉ nhục của tôi. Tôi vừa viết vừa run rẩy, mặt nóng bừng, tôi quá căng thẳng và không thể làm chủ cảm xúc của mình. Cũng may lúc đó bạn tôi trở lại, và giật lấy cái điện thoai nói: Cậu làm gì thế, cậu điên à?
Là người làm trong ngành luật, cô ấy đã cố ngăn tôi khỏi một vụ rắc rối ê chề. Cô ấy bảo: - Giờ cậu không còn là vợ nó nữa, nó có nói gì thì cũng chỉ xấu mặt nó, đeo lấy cái tiếng là thằng phụ bạc. Vợ mới của nó là danh chính ngôn thuận, cậu miệt thị cô ta là cậu sai đấy. Nó mà kiện cậu tội xúc phạm nhân phẩm, danh dự là phải xin lỗi công khai, rồi có khi phải bỏ một đống tiền ra mà bồi thường.
- Cái con đi cướp chồng người ta, có nhân phẩm danh dự gì nữa. Tôi ấm ức cãi lại.
Bạn tôi dịu giọng:
- Ừ, nhưng đó là trước đây, Giờ cô ta là vợ hợp pháp, cũng không động gì đến cậu, cậu mà chửi bới miệt thị thế này là không được.
- Thế tớ phải làm sao?
Tôi định dằn dỗi với cô ấy, không ngờ bạn tôi điên lên:
- Phải làm sao à? Phải buông bỏ hết những căm giận này đi, để mà sống cho vui vẻ hạnh phúc. Cậu có tiền, cậu trẻ trung xinh đẹp, vì cái quái gì mà cứ buồn bực, uất ức vì cái thằng chồng cũ. Nó là thằng mất dạy.
Rồi cô ấy lôi xềnh xệch tôi ra trước gương:
- Đây cậu mới 32 tuổi thôi, mà khóc lóc đau khổ như bà già 72 ấy. Có đáng không. Ngoài kìa đầy đàn ông tử tế, ra mà kiếm lấy một người không sau này hối không kịp.
Bạn tôi nói một hơi, mặt cũng đỏ bừng bừng lên. Thế là tôi tỉnh ngộ.
Từ đó tôi không còn nghĩ ngợi nhiều về chồng cũ nữa. Duy có một lần, cô bạn tôi kể:
- Sau vụ đó, bạn bè cũ vào chửi hắn không ra gì. Mọi người cũng phát hiện ra vợ chồng hắn lục đục, suốt ngày đánh chửi nhau, con còn không dám đẻ vì sợ lỡ có ly hôn, chẳng đứa nào thèm nuôi. Chắc chỉ bô lô ba la để chọc tức cậu thôi.
Tôi im lặng nghe cô ấy nói, mắt như thấy lại hình ảnh ngọn lửa cuộn lên từ cuốn album và tấm thiệp hôm nào. Đam mê sai lầm yêu thương thù hận, cuối cùng cũng chỉ còn lại một đám tro tàn lạnh lẽo.
Vì muốn bắt quả tang vợ ngoại tình, người đàn ông tội nghiệp phải đối mặt với án phạt 15 năm tù giam.