Ngày... tháng... năm...
Đang lơ mơ ngủ thì nhận được điện thoại của thằng bạn thân:
- Tao xòe. Đến bệnh viện ngay. Nhớ cầm theo mấy chai, tao mượn.
Thằng này làm nghề đi... hứng, múc nước ở các sông hồ rồi cả nước thải bệnh viện các kiểu về xét nghiệm, phân tích. Chắc hôm nay đến viện lấy mẫu nhưng vội quá quên chai đây mà. Cái thằng... đoảng vị thật. Tìm khắp mọi ngóc ngách trong nhà mới moi được 5 cái vỏ chai nước lọc loại nửa lít, chắc ngần này là đủ. Súc rửa cẩn thận, nhét túi nilon mang đến bệnh viện cho thằng bé.
Đến nơi, gọi điện, nó bảo lên ngay phòng bệnh, gấp lắm rồi. Quái, lấy mẫu gì mà ở trên ấy nhỉ? Mình tức tốc đi lên. Thấy thằng bạn nằm chình ình trên giường, chân bó bột trắng phớ, cái túi vỏ chai trên tay mình rơi bịch xuống.
- Mày sao thế?
- Xòe xe chứ sao. Tiền đâu, đưa đây tao nhét. Loạng quạng đi thế nào mà lao xừ nó vào cái hố ga vỡ nắp. May mà nay đội mũ che cả hàm chứ không thì chắc giờ răng vẫn ở lại... gặm nắp hố ga rồi. Tiền đâu? Đưa đây "dấm dúi" tí, nãy chưa có gì, đứa y tá nó chích cho mấy mũi cứ gọi là mũi nào ra mũi ấy.
Nhớ rõ cái mồm mình lúc ấy há ngoác ra, tưởng như nuốt trọn cả cái túi vỏ chai kia. Thằng lắm chuyện, tiền thì nói luôn là tiền lại còn chai với lọ.
Vội quay ra cây ATM rút tiền đưa cho thằng bạn. Quay vào, xé đại một tờ giấy trắng trong quyển nhật ký ghi những điều thằng bạn căn dặn, nào là "cửa" này "cửa" nọ, nào là thủ tục này, "hủ tục" khác, đau cả đầu. Cái thằng, có bảo hiểm rồi mà cứ vẽ chuyện.
*
* *
Lời nhật ký:
Giữa phòng bệnh đông nghịt, Giai Lớn lôi mình ra, chói mắt quá. Đây là điều chưa từng xảy ra vì từ trước đến nay, Giai chỉ lôi mình ra vào buổi tối, khi chỉ còn Giai trong phòng. Giai mở toang mình ra rồi mạnh tay xé "soạt" một cái, đau điếng. Chờ mãi chẳng thấy Giai cất mình vào túi. Lạnh quá, mình thấy người ta ăn, người ta đi lại, người ta thở dài, rồi người ta cười nói. Mãi mà chẳng thấy Giai đâu.
Lâu lắm... Mình thấy sợ.
Rồi mình nghe thấy có tiếng chổi loẹt xoẹt quét sàn...
Đột nhiên, một bàn tay ấm ấm cầm mình lên, xoay lên xoay xuống ngắm nghía. Rồi mình bị quẳng vào một cái túi xách, mùi mồ hôi nồng nồng, chua chua...
*
* *
Ngày... tháng... năm...
Chiều nay dọn phòng ở khoa Ngoại, thấy quyển sổ cũ của ai đánh rơi, mình nhặt lên. Quyển sổ cũ nhưng có vẻ được giữ gìn rất cẩn thận. Chẳng có thông tin gì về chủ nhân cả. Tò mò, mình mở ra xem, thì ra đây là một cuốn nhật ký. Chắc chẳng có gì quan trọng. Mình sẽ giữ lại. Có cảm giác gì đó rất thú vị.
Ngày... tháng... năm...
Nay có một bệnh nhân bị đau bụng. Hình như thế. Mình thấy anh chàng vật vã, lăn lộn khi được người nhà chuyển đến viện. Mặt anh ta tái mét, mồ hôi chảy ròng ròng, nghĩ mà xót. Thấy một người vội vã bế anh ta vào phòng cấp cứu. Oái oăm thật, đây là giờ nghỉ trưa. Mà bác sĩ thì...
Anh bệnh nhân run người từng chặp, quằn quại trên giường cấp cứu, anh người nhà chạy như con thoi tìm bác sĩ. Đến cuối hành lang, anh ta nhìn thấy một bóng áo trắng. Mình nhìn không rõ lắm nhưng hình như đó là ông bác sĩ khoa Da liễu thì phải. Tò mò quá. Mình chạy đến, nép vào gốc cây, hóng. Anh người nhà khẩn khoản:
- Bác sĩ ơi, vào xem hộ em với. Bạn em nó đau quá, bác sĩ xem hộ em. Em sợ nó...
- Nó làm sao? Nãy tôi nhìn rồi, có vài nốt muỗi đốt, không phải ghẻ, không phải viêm da, không phải da liễu, không phải việc của tôi.
- Thế anh làm ơn chỉ cho em bác sĩ... Trời ơi, cứu bạn em với!
Nhìn anh bạn như muốn khóc, mình xót cả ruột. Quái, ông bác sĩ trực đi đâu ấy nhỉ? Kia rồi, có ông bác sĩ khoa Nội đi ngang qua, mình vội chạy đến, bảo trong phòng cấp cứu có người đang đau lắm. Ông này đi về phía khoa cấp cứu, mình thở phào nhẹ nhõm, vội chạy theo thể hiện tinh thần trách nhiệm cái.
Ông này vào phòng, nhìn mặt bệnh nhân 1 cái, nhìn bụng bệnh nhân 1 cái, nhìn cái... túi đồ 1 cái, quay ra, nhìn anh bạn đi cùng 1 cái nữa. Cả thảy là 4 cái. Rồi, ông bác sĩ phán một câu xanh rờn:
- Có gì nghiêm trọng đâu. Cứ... từ... từ... ừ...
Uầy, người ta đau tưởng chết đến nơi rồi mà vẫn từ từ.
Anh bạn tức quá, túm cổ áo ông bác sĩ:
- Thích... chết... từ... từ... từ... đâu?
Ông bác sĩ tái mặt, mình sợ quá, thò tay ra định bấm điện thoại gọi cảnh sát. Nhưng mình nghe thấy tiếng anh bệnh nhân:
- Không... cần... nữa... đâu... Cứ... từ... từ... cũng... được...
Mọi người quay ra, mình đứng ở cửa cũng thò cổ vào: Ọe, anh chàng đã... miệng nôn trôn tháo ngay tại trận, mùi xú uế bốc lên nồng nặc. Mình chạy vội. Theo sau mình là ông bác sĩ khoa Nội cũng đang cắm đầu chạy thoát thân. Anh bạn khóc dở mếu dở.
Chợt thấy ông trưởng khoa Nội chạy đến, hốt hoảng:
- Đâu? Đâu? Bệnh nhân đâu?
Mình quay lại, chỉ về phía phòng cấp cứu. Ông trưởng khoa lao đến, bất chấp bẩn thỉu, ông chạy đến chỗ người bệnh đang nằm, người xanh như tàu lá chuối.
Thăm khám một hồi, ông trưởng khoa kết luận: Viêm dạ dày cấp. Ông lên phác đồ điều trị rồi chuyển qua cho cô y tá thực thi. Mình thở phào nhẹ nhõm. Quên mất, mình còn đứng lại đây thì cái đống "sản phẩm" kia... Cắm đầu chạy, dù sao thì hôm nay mình cũng trực ở khoa Ngoại, chả liên quan gì đến vệ sinh bên này.
Thầm trách anh bệnh nhân có học mà chẳng có khôn, có đau bụng thì cũng nên tránh đau vào giờ nghỉ trưa của người ta ra chứ?
--------------------------------
Cuốn Nhật ký đã rơi vào tay người khác. Từ đây, những sự kiện lạ lùng mới lại bắt đầu.
Đón đọc kỳ tới: Nhật ký phiêu lưu ký - P33: CSGT cũng choáng vào sáng 13/10
Bà chị 93 kg nằm úp mặt xuống đất, bên dưới có cái gì loe ngoe như là cẳng chân cẳng tay ai đó.