Ngày... tháng... năm...
Hôm nay không phải đến viện, loanh quanh dọn dẹp phòng cho thằng con trai. Với người chuyên nghiệp như mình mà cũng hết cả buổi sáng mới đánh vật xong. Con mình thật có tài, nhất là tài bày bừa.
2 giờ chiều. Ăn uống dọn dẹp xong, mệt phờ. Ngả lưng ra ghế sa-lon, chợp mắt một tí.
2 giờ 30, điện thoại đổ chuông. Mệt quá, chẳng muốn nghe nữa. Chuông vẫn đổ, với tay ra cầm lấy điện thoại, hóa ra con trai gọi về:
- Mẹ lên phòng, lấy cho con bộ giấy tờ xe ra rồi mang ra ngã tư luôn nhé.
Hóa ra thằng nhãi bị bắt xe. May mà sáng nay mẹ vừa dọn phòng cho mày thì mới biết nó đang ở đâu chứ giờ mới đi tìm thì mày cứ chịu khó ở đấy đến... mai nhé con.
Ngã tư vắng hoe, thằng cu đang đứng, miệng cười bải lải với anh cảnh sát trẻ măng. Mình đi đến, đưa giấy tờ cho cu con rồi nhỏ nhẹ nói với anh cảnh sát:
- Thôi anh ạ, em nó có lỗi gì thì anh cho cô xin, cô về dạy bảo em nó sau.
- Anh ấy đã vượt đèn đỏ, không xin đường khi rẽ và không mang theo giấy tờ xe. Anh ấy phải chịu mức phạt là...
- Em nó trót dại, anh cứ coi như đây là một bài học để em nó rút kinh nghiệm lần sau.
- Vâng, cháu thấy như vậy cũng hợp lý. Vậy chỗ tiền phạt này coi như là tiền học phí con cô phải đóng, cô ạ.
Vừa ký xong biên bản thì từ phía đường bên kia, một chiếc xe chở 3 thanh niên đầu trần đã vượt đèn đỏ và đang lao về phía bên này. Anh cảnh sát nhanh chóng chạy ra, giơ gậy ra hiệu dừng xe. Chiếc xe chạy chầm chậm, mình thấy rõ 3 gương mặt đỏ như mặt trời, tròng mắt có vẻ dại dại... Chiếc xe vẫn chưa chịu dừng. Anh cảnh sát giơ tay lên chào, gã cầm lái phẩy tay:
- Xe anh đông rồi, không chở thêm được đâu. Chú vẫy xe khác nhé.
Nói rồi gã định vít tay ga phóng đi luôn. Anh cảnh sát sau giây phút choáng váng đã kịp định thần và giữ chiếc xe cùng 3 gã say lại xử lý.
Ngày... tháng... năm...
Thấy nhà hàng xóm dọn dẹp hết đồ đạc ở tầng 1 chuyển lên tầng hai. Dò hỏi mới biết là định mở lớp trông trẻ. Quái, nhà này làm gì có ai học sư phạm mầm non ra mà mở lớp với cả dựng trường? Từ trước đến nay nhà ấy hết kinh doanh hạt giống lại chuyển ra bỏ mối chó, mèo, rồi sau lại chuyển qua bán cơm phở, gần đây lại mở quán trà đá, thế mà mở lớp mầm non được thì kể cũng tài quá.
Ừ, nhưng ngẫm đi nghĩ lại thấy thế cũng phải, quanh đây toàn là công nhân trẻ, ngày đêm vùi đầu ở công xưởng thì hẳn là phải gửi con cho yên tâm rồi. Tiện cả đôi đường.
Ngày... tháng... năm...
Lớp mầm non đi vào hoạt động, từ sáng sớm, các cháu bé đã được bố mẹ đưa đến nhập học nườm nượp. Biết đâu nhà này chuyển sang làm cái này lại ngon.
Ngày... tháng... năm...
Hai vợ chồng lên xe về quê giỗ cụ. Giả vờ say xe, mình gật gù rồi ngả hẳn vào vai anh xã. Lâu lắm rồi mình mới dám ngả đầu dựa vào ông chồng cục cằn này chứ bình thường thì đúng là có các vàng mình cũng chịu. Nhiều khi tủi thân, cứ phải gục đầu vào vai... ghế.
Ra khỏi thành phố, nhà xe bắt thêm được khối khách nữa. Xe chật lèn, người đứng, người ngồi lô nhô chóng cả mặt. Mùi bụi, mùi khói, mùi xăng, mùi nước hoa, mùi hôi nách, mùi hôi chân, mùi hành lý... hòa trộn vào nhau tạo nên một cái mùi rất chi là khó ngửi. Báo hại mình từ chỗ giả say xe chuyển sang say xe thật từ lúc nào chẳng biết. Loáng thoáng nghe tiếng anh xã lầu bầu: "Bảo đi xe máy thì không chịu. Cứ sợ chết cơ."
Xe chạy đến một quãng vắng, mình đang mơ màng ngủ... Bỗng thấy xe đi chậm dần rồi dừng lại bên vệ đường. Mấy anh cảnh sát tiến tới. Như một cái máy, phụ xe đi xuống, tay cầm quyển sổ nhàu nát. Tò mò, cố nén cơn say, mình thò cổ ra hóng. Chẳng nghe thấy cái gì. Trong xe, mấy người khách hỏi bác tài:
- Chuyện gì thế bác?
- Xe mình bị sao thế bác?
- Có phải ở lại đây lâu không bác?
- Bao giờ thì đi được bác?
- ...
- Không sao đâu. Lần nào đi qua đây chả phải dừng lại.
Bác tài thở dài một cái, nhìn ra đường, vẻ như uất ức lắm. Anh xã như không chịu được nữa, lẩm bẩm văng tục một câu rồi chì chiết:
- Bắt lắm khách vào, đi nhanh lắm vào. Bị tuýt còi là còn nhẹ. Đi tử tế thì ai rỗi hơi.
Mình vẫn chăm chú nhìn ra chỗ anh phụ xe đang "làm việc". Bỗng thấy một anh cảnh sát khác ở đâu chạy đến, thì thầm vào tai anh cảnh sát đang tác nghiệp kia. Mặt anh kia chợt biến sắc, đoạn anh đi về phía chiếc xe đang dựng ở vệ đường, vơ vơ cái gì đó rồi... chạy một mạch ra phía lùm cây.
Anh phụ xe trở lại, vẫy nhắc tài xế nổ máy đi tiếp. Nhìn qua gương chiếu hậu, hinh như có xe của thanh tra đang tiến về chỗ mình vừa đứng. Phù...
------------------------------
Chuyến về quê của chủ nhân cuốn nhật ký có "êm đềm" như những gì bà vừa trải qua?
Đón đọc kỳ tới: Nhật ký phiêu lưu ký - P34: Chuyến xe "bão táp" của cặp tình già vào sáng 16/10
Bác sĩ nhìn mặt bệnh nhân 1 cái, nhìn cái... túi đồ 1 cái rồi phán: “Cứ... từ... từ... ừ...“