Tôi và chồng quen biết qua những người bạn chung. Sau lần gặp gỡ đó, anh thường xuyên hẹn tôi đi chơi, quyết “cưa đổ” tôi bằng được. Trước tấm lòng và sự chân thành của chồng, tôi quyết định nhận lời yêu anh ấy. 2 năm sau, khi chuyện tình cảm đã chín muồi, chúng tôi quyết định đến với nhau. Đến bây giờ, chúng tôi đã có 7 năm hôn nhân và 1 cậu con trai 6 tuổi.Tôi và chồng đều là con nhà nông. Chúng tôi đến với nhau khi cả 2 còn rất nghèo và gần như tay trắng. Nhờ chăm chỉ làm ăn và cũng gặp may, cuộc sống của cả 2 ngày một khấm khá. Sau 7 năm là vợ là chồng, chúng tôi đã mua được nhà, xe ở thành phố. Đây là điều không phải cặp vợ chồng nào cũng có thể làm được.
Hình minh họa
Tuy nhiên, khi chồng tôi càng thành công trong sự nghiệp thì tôi lại cảm thấy hôn nhân ngày càng nhàm chán. Đặc biệt là thời gian sau khi tôi sinh con trai, chồng tôi lúc đó quá lo lắng và sốt sắng kiếm tiền về lo cho vợ con nên mỗi đợt đi công tác của chồng thường kéo dài đến nửa tháng. Mình tôi ở nhà chăm con, lo cho con từng miếng ăn, giấc ngủ, những lần con ốm đau khiến tôi gần như kiệt sức.
Khi chồng trở về sau chuyến đi công tác dài, chắc do anh cũng mệt và căng thẳng nên rất hờ hững chuyện gối chăn. Anh thường ôm chăn gối xuống phòng khách ngủ vì vào ban đêm, con trai tôi hay dậy quấy khóc nhiều khiến anh không ngủ được. Chuyện cứ thế kéo dài đến mức số lần ân ái của vợ chồng tôi trong năm qua chỉ đếm trên đầu ngón tay. Nhưng tôi đã 30 tuổi, tôi thực sự cần một người đàn ông để yêu thương, san sẻ.
Cuộc sống tù túng, cô đơn chẳng khác gì mẹ đơn thân khiến tôi càng thất vọng về chồng. Cuối cùng, khi không giữ được mình, tôi đã phản bội chồng và tìm kiếm một người để hẹn hò, thân mật. Lúc đầu, tôi và người tình chỉ có thể gặp gỡ lúc con trai tôi đến trường. Nhưng sau đó vì việc hẹn hò, gặp gỡ chóng vánh vào ban ngày làm tôi không thỏa mãn, tôi hẹn anh ấy đến đến nhà vào ban đêm. Nhân lúc chồng tôi ra nước ngoài để đàm phán và ký hợp đồng, tôi mạnh dạn dẫn người yêu về nhà. Anh ấy đã mua rất nhiều đồ chơi và đồ ăn nhẹ vì vậy con trai tôi tỏ ra khá thích thú.
Sau chuyến công tác dài, chồng tôi trở về nhà. Công việc kinh doanh vất vả, căng thẳng nhiều khiến tóc anh đã có sợi bạc. Anh mua tặng tôi một sợi dây chuyền đắt giá và nói xin lỗi tôi vì thời gian qua đã không quan tâm đến mẹ con tôi, để tôi phải chịu cô đơn, buồn tủi. Lần đầu tiên sau khi cưới, tôi đã có với nhau một đêm trọn vẹn. Sau khi chồng tôi say giấc ngủ, tôi quyết tâm chia tay với người tình. Tôi tự hứa rằng sau này sẽ đối xử tốt với chồng, chuyên tâm nuôi dạy con để gia đình luôn hạnh phúc. Ai biết được rằng ngày hôm sau khi ăn sáng, con trai tôi lại thốt lên: “Tối nay chú H có đến nhà mình nữa không mẹ? Chú có con cho ăn gà rán nữa không?”
Tôi che miệng con trong hoảng loạn: “Chú nào? Hôm nay bố ở nhà mà, bố sẽ mua gà rán cho con.”
Con tôi nói: “Chú H còn nói rằng mỗi tối sau khi mẹ đi ngủ, chú sẽ hát cho con nghe.”
Chồng tôi đã nghe được hết câu chuyện và hiểu ra. Anh giận giữ đưa con vào phòng, đóng sầm cửa lại, hỏi han con một cách rõ ràng. Khi trở lại phòng, anh nói với tôi rằng tôi không cần giải thích gì cả, anh đã biết hết sự thật. Anh thực sự không nghĩ rằng tôi dám làm những chuyện như thế trước mặt con trai. Anh không muốn cãi nhau với tôi và chỉ muốn tôi đi ra khỏi nhà. Anh sẽ lo cho con trai mà không cần nhờ đến tôi nữa.
Bây giờ tôi đang ở nhà mẹ đẻ và khóc suốt cả ngày. Tôi gọi cho chồng nhưng anh ấy không bắt máy. Tôi phải làm thế nào để chồng tha thứ và quay lại với tôi bây giờ?
Lấy cô gái từng là học trò cũ, Quang Thắng nếm đủ mùi thú vị.