Dân Việt

Muốn giữ lại đứa con mới sinh, tôi đau đớn chấp nhận bỏ chồng

Viên Miên 08/11/2017 08:20 GMT+7
Người ta thường nói, con cái là cầu nối giúp vợ chồng gắn kết với nhau hơn. Nhưng riêng với gia đình tôi điều này có lẽ đã hoàn toàn sai. Sinh đứa con thứ ba, đáng lẽ cuộc sống gia đình phải rộn ràng ấm áp tiếng cười nói con trẻ, gia đình tôi lại rơi vào vực thẳm.

Chồng tôi quê ở Nam Định, còn tôi là gái Hà Nội. Ngay từ khi yêu nhau, cả hai bên gia đình đã chẳng mấy đồng tình với mối quan hệ này. Gia đình tôi thì mong tôi lấy chồng thành phố, còn gia đình anh cũng vậy, họ mong anh cưới cho họ một cô dâu hiền dịu, nết na.

Chồng tôi là người hiền lành, chịu khó, nên dù tôi không có công việc ổn định nhưng một tay anh vẫn gồng gánh nuôi được cả gia đình. Cũng may chúng tôi lại ở ké nhà mẹ đẻ nên từ việc kinh tế tới việc sinh hoạt hàng ngày đều được mẹ tôi giúp sức. Bởi vậy dù 3 năm tôi “sòn sòn” hai cậu con trai, cuộc sống gia đình tôi vẫn yên ấm và khá đủ đầy. Chỉ có điều, cả tôi và chồng đều mong ngóng có thêm một cô công chúa cho có nếp có tẻ.

Đứa con trai thứ hai lên ba tuổi, tôi lại có bầu. Không có kế hoạch trước nên cả nhà được một phen nháo nhào. Ai cũng sợ lời ám “Tam nam bất phú, tứ nữ bất bần”, nếu lỡ đứa bé trong bụng tôi lại là con trai. Lúc tôi mang bầu được 3 tháng, mẹ chồng tôi ở quê còn bắt xe lên tận Hà Nội, khuyên vợ chồng tôi là nên bỏ đứa bé. Ông bà ở quê đều là Đảng viên, chồng tôi cũng là Đảng viên, đẻ thêm thì ê mặt cả gia đình. Bị cả hai bên nội ngoại can ngăn, nhưng vợ chồng tôi vẫn không muốn bỏ con. Thương con, cộng với hy vọng có được một cô con gái nên chúng tôi quyết tâm giữ lại đứa bé mặc những cái thở ngắn than dài từ hai bên nội ngoại.

Ngày đi đẻ, cả nhà tôi đều hồi hộp, bởi lẽ lúc mang bầu tôi cũng chẳng có ý định kiểm tra giới tính thai nhi. Cũng may tôi dễ đẻ nên nhập viện có 30 phút là em bé đã chào đời. Trái với hy vọng của cả nhà, tôi sinh thêm một cậu con trai kháu khỉnh. Nhà người ta đón con trai, cháu trai đầy hân hoan, mừng rỡ, còn gia đình tôi đón con trai mà ai nấy mặt mày ủ rũ. Chẳng biết câu nói “Tam nam bất phú, tứ nữ bất bần” có ứng nghiệm thật không, mà ngay sau đó gia đình tôi đã gặp phải bao nhiêu tai họa.

img

Mới ra đời, con tôi đã gặp nhiều bất hạnh. (Hình minh họa)

Sinh con được hai ngày, mẹ con tôi được ra viện về nhà. Vừa bước vào cổng, mẹ chồng tôi nghe điện thoại xong thì ngã ngồi ra đất, mặt cắt không còn hạt máu. Người họ hàng ở quê báo tin bố chồng tôi bị tai nạn, dù đã được đưa đi cấp cứu ngay nhưng không qua khỏi. Thế là tôi dù là thân gái đẻ cũng phải ôm đứa con còn đỏ hỏn về quê chịu tang bố chồng. Đầu chít khăn tang ngồi trong căn buồng tối om cho con bú giữa tiếng kèn, tiếng khóc, tôi vẫn nghe những lời bàn tán dè bỉu của họ hàng, làng xóm rằng vì tôi sinh con vào ngày xấu nên mới khắc chết bố chồng. Họ không quên nhắc lại cái câu “Tam nam bất phú, tứ nữ bất bần” như muốn ám chỉ rằng đây sẽ chẳng phải là tai họa đầu tiên.

Rồi đến ngày tôi cho con đi tiêm chủng khám sàng lọc, một tin dữ nữa lại ập đến: con tôi bị vàng da, chẩn đoán có nguy cơ bị mắc bệnh down. Nghe xong tin này tôi gần như ngã khuỵ xuống đất, còn chồng tôi tím tái cả mặt mày. Từ khi sinh con đến giờ, bao nhiêu lời đàm tiếu, bao nhiêu tai họa tôi đều chịu được, nhưng ngày hôm nay, khi tai họa thực sự đổ xuống đầu chính con mình, tôi thực sự cảm thấy tuyệt vọng

Dù cố giấu nhưng cuối cùng cả nhà chồng tôi vẫn biết con trai tôi có nguy cơ mắc phải căn bệnh trớ trêu. Thái độ kỳ thị, ghẻ lạnh của nhà chồng dành cho tôi càng thêm rõ rệt. Tôi cũng chẳng buồn phản ứng, vì tâm trí vẫn để hết vào đứa con bất hạnh mới chào đời. Mẹ chồng tôi bắt đầu bóng gió muốn con trai ly dị vợ vì sợ đến lúc nào đó vận đen sẽ ập vào đầu con trai bà. Chồng tôi tuy chẳng nói gì, nhưng tôi biết tâm trạng anh đang rất chán nản.

Thời gian trôi nhanh rồi cũng đến ngày làm lễ 50 ngày cho bố chồng, bất đắc dĩ tôi vẫn phải ôm con về quê. Lễ lạt xong xuôi, mẹ chồng tôi gọi hai vợ chồng tôi ra nói chuyện với vẻ mặt lạnh lùng. Nhìn con trai tôi vẫn đang say ngủ trong tay mẹ, bà nghiêm giọng, nói chậm rãi nhưng câu nào câu ấy như cứa vào tim tôi chảy máu:

"Đứa bé này sinh ra, tai họa ập xuống cái nhà này, không có chối cãi gì được nữa. Bây giờ anh chị nghe tôi, gửi đứa bé vào chùa hay trung tâm bảo trợ nào đó để tránh tai họa cho cả nhà. Tiền nong nuôi nó hàng tháng cứ gửi đủ là được, chỉ cần tách nó ra khỏi cái nhà này. Chị mà muốn giữ nó lại thì làm đơn ly dị, đừng mang xui xẻo về cho nhà tôi".

Chồng tôi im lặng khi mẹ chồng tôi dứt lời, chẳng buồn có ý phản đối. Nhìn đứa con ngây thơ vô tội đang ngủ yên trong lòng mình, tôi như đứt từng khúc ruột. Con mình dứt ruột đẻ ra, có thế nào cũng là con. Nhưng giữ con lại thì cả nhà lúc nào cũng sống trong nơm nớp lo sợ chẳng biết sẽ có vận đen gì xảy đến. Chẳng lẽ tôi muốn giữ con lại phải bỏ chồng, giữ chồng thì phải bỏ con. Tôi phải làm sao mới vẹn cả đôi đường đây?