Dân Việt

Tuyệt vọng vì trong ngày cưới mẹ đẻ ôm bụng bầu 8 tháng

Minh Huệ (Bắc Ninh) 07/12/2017 08:24 GMT+7
Tôi không dám nghĩ đến cảnh mẹ đẻ tôi ôm cái bụng bầu khệ nệ lên đứng cạnh thông gia trong ngày cưới của tôi, trước cái nhìn đầy kinh ngạc của bàn dân thiên hạ.

Nhà tôi có chỉ có hai chị em, bố mẹ tôi cũng rất mong mỏi mụn con trai nối dõi nhưng không được. Sau khi sinh chị em tôi, mẹ tôi lại mang thai lần nữa nhưng thai bị chết lưu khi được gần 3 tháng, đó là một thằng cu nên bố mẹ tôi xót xa lắm. Sau đó, vì sức khỏe yếu và chú tâm nuôi chúng tôi ăn học nên bố  mẹ tôi xác định thôi, không sinh cố thêm mụn con nào nữa.

Chị tôi lấy chồng gần nhà, 2 đứa con đã nhong nhóc biết chạy biết bò. Còn mình tôi ăn học trên thành phố, sau khi tốt nghiệp, nhờ ơn ông bà tổ tiên, tôi có một việc làm khá và gặp một người thương yêu mình thật lòng thật dạ. Anh lại sinh ra trong một gia đình cơ bản, nhà cửa đàng hoàng to đẹp ngay trên thành phố. Chúng tôi yêu nhau nghiêm túc và xác định đi đến hôn nhân. Biết gia cảnh nhà tôi cũng đàng hoàng, gia giáo nên bố mẹ anh cũng rất quý mến tôi, còn giục chúng tôi sớm sớm kết hôn.

img

Chúng tôi đã đăng ký kết hôn, chỉ còn chờ đến ngày lành tháng đẹp là tổ chức đám cưới (ảnh minh họa: IT)

Để gia đình tôi yên tâm khi cho cái qua lại với con trai mình, nhà anh đã đến thăm nhà và thưa chuyện với bố mẹ tôi. Sau đó, anh chủ động giục tôi ra phường làm thủ tục đăng ký kết hôn trước còn lễ cưới thì đợi đến đầu năm sau tổ chức cho hợp tuổi của hai đứa. Lý do là bởi anh biết tôi có chút nhan sắc lại ngoan hiền nên có rất nhiều người theo đuổi, nếu không đăng ký kết hôn trước để “đánh dấu lãnh thổ” anh sợ sẽ có “kẻ xâm lược”.  

Thời gian sau, do làm việc trên thành phố nên tôi cũng thường xuyên đến thăm nom bố mẹ chồng, cuối tháng mới lại về nhà đẻ (nhà đẻ tôi cách nhà chồng tôi hơn 60 km). Lần nào về quê, bố mẹ chồng tôi cũng gửi quà biếu các ông bà ở quê, còn ở quê có con gà, chục trứng cũng lại gói ghém biếu thông gia. Đôi bên gia đình hòa thuận, quý mến nhau khiến chúng tôi ở giữa cũng vui lây.

Chuyện sẽ chẳng có gì nếu cuối tuần vừa qua tôi không về quê thăm bố mẹ. Về nhà, tôi thấy mẹ nằm bẹp một chỗ, mặt mũi tái nhợt, thi thoảng lại ôm bụng nôn ói. Bố tôi sốt ruột, cho rằng mẹ tôi bị ngộ độc thức ăn nên giục tôi ngồi sau ôm mẹ để bố tôi chở lên bệnh viện huyện cấp cứu. Đến nơi, sau một hồi thăm khám, bác sĩ thông báo cho bố con tôi một tin động trời: mẹ tôi có bầu.

Khỏi phải nói tôi và bố sốc như thế nào, cả hai cứ đứng tròn mắt ngạc nhiên. Mẹ tôi năm nay đã ngoài 50 tuổi, vài năm trở lại đây sức khỏe của mẹ yếu đi và có dấu hiệu bị bệnh tim. Cả gia đình vốn đã lo lắng cho sức khỏe không tốt của mẹ, nay lại như thế này, bảo sao mà gia đình chúng tôi không lo. Hơn nữa, bác sĩ cũng dặn dò thêm, hiện tại thai nhi không có vấn đề gì nhưng nếu cứ để sinh ở tuổi này có rất nhiều nguy cơ trẻ ra đời chậm phát triển... và với cơ thể người mẹ yếu như thế thì e rằng sẽ nguy hiểm đến cả tính mạng của người mẹ

Trở về từ bệnh viện, mẹ tôi cứ trầm ngâm, im lặng suốt. Bố đặt vấn đề bảo mẹ nên bỏ cái thai để không ảnh hưởng đến sức khỏe và đỡ ngại với làng xóm, thông gia nhưng mẹ không chịu, mẹ bảo con cái là lộc trời cho, ông trời đã cướp đi của mẹ một thằng con trai nay ông bù đắp cho mẹ một thiên thần khác, dù có thế nào mẹ cũng không bỏ. Đến bố tha thiết năn nỉ mà không xoay chuyển được mẹ thì chị em tôi có nói bao nhiêu cũng bằng thừa, bởi lẽ, trước đây mọi vấn đề trong nhà mẹ đều nhất nhất nghe bố.

Theo thời gian, cái bụng của mẹ cũng to lùm lùm lên, nhẩm tính đến đầu năm sau khi tổ chức hôn lễ thì mẹ đang bầu 8 tháng. Tôi xấu hổ không dám cho nhà chồng biết vì chắc chắn họ sẽ chê cười, coi thường nhà tôi, nhưng tôi cũng không thể trốn tránh sự thực này mãi được, chồng tôi biết chuyện đã tỏ ý không vừa lòng.

Ngày cưới của chúng tôi đang đến gần. Tôi không có lý do gì để bảo nhà chồng lùi ngày cưới đợi mẹ tôi sinh xong vì cỗ bàn, nhà hàng đã đặt, họ hàng xa đã mời, càng không biết xử sự sao khi nghĩ tới cảnh mẹ tôi khệ nệ vác bụng bầu lên đứng cạnh thông gia cử hành hôn lễ. Tôi thấy tuyệt vọng quá, trong đầu lúc này chỉ nghĩ tới việc bỏ đi thật xa và không trở về nữa.