Khi mới quen nhau, vợ tôi là một công chức, tôi là một lập trình viên. Tôi hơi trầm tính, ít nói, còn vợ tôi khá vui vẻ và hoạt bát. Ấn tượng vì sự lạc quan, yêu đời của cô ấy, tôi công khai trồng cây si nàng.
Tuy nhiên, cô ấy hết lần này đến lần khác từ chối tình cảm của tôi khiến tôi rất đau lòng. Sau cùng, vì thấy tôi quá chân thành nên cô ấy mới nói ra rằng cô ấy đã từng qua một đời chồng, chồng cô ấy đã mất trong một tai nạn khi cả hai mới cưới nhau được 1 tháng. Đến giờ đã 3 năm, cô ấy vẫn sống một mình và không muốn đến với ai nữa.
Hình minh họa
Sau khi nghe chuyện, tôi khóc và suy nghĩ rất nhiều nhưng cuối cùng, tình yêu đã chiến thắng tất cả. Tôi chấp nhận mọi thứ thuộc về cô ấy và muốn cưới cô ấy làm vợ. Ngày cô ấy gật đầu, lòng tôi ngập tràn hạnh phúc.
Chúng tôi cưới nhau đến nay đã hơn 1 năm, vợ tôi đang mang bầu 4 tháng. Công việc của tôi rất bận rộn. Tôi thường xuyên phải làm ngoài giờ nên có rất ít thời gian ở bên vợ, tôi thấy có lỗi với cô ấy. Ngay cả như vậy, vợ tôi chẳng bao giờ phàn nàn, em luôn dọn dẹp nhà cửa gọn gàng, sạch sẽ, luôn chuẩn bị cho tôi những bữa cơm ngon mỗi ngày.
Nhưng dạo gần đây, tôi thấy vợ tôi thường đi làm về muộn. Vợ tôi làm công chức, thường thì 5 giờ là hết giờ làm nhưng dạo gần đây 9 giờ cô ấy mới về nhà. Nhiều khi tôi về đến nhà lúc 9 rưỡi, 10 giờ tối nhưng cũng không thấy vợ tôi đâu.
Khi tôi hỏi vợ, em chỉ trả lời lấy lệ rằng hôm nay đi với bạn gái này, ngày mai đi với bạn gái kia. Lúc đầu, tôi hoàn toàn tin vợ, không nghi ngờ gì nhưng một hôm cô ấy nhắn tin bảo đi với bạn Quyên nhưng khi tôi đi làm về lại nhìn thấy Quyên đi một mình trên đường. Tôi bắt đầu nghi ngờ vợ và âm thầm lên kế hoạch theo dõi cô ấy.
Một hôm, thấy ở công ty đã vãn việc, tôi về sớm, tôi qua cơ quan vợ và ngồi ở quán nước chờ và theo dõi cô ấy.
Tôi âm thầm đi theo vợ 10km, thấy vợ dừng lại ở một con phố và len lỏi vào một ngõ nhỏ, trái tim tôi thắt lại. Tôi chỉ cầu mong cô ấy đừng làm gì có lỗi với tôi.
Vợ tôi dừng xe ở một ngôi nhà cũ trong ngõ hẻm. Tôi gửi xe ở gần đó, lén đi bộ vào. Lúc đó, tim tôi đập thình thịch, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Sau khi cô ấy vào nhà, tôi lén quan sát qua khe cửa. Trong nhà, vợ tôi đang đơm cháo từ cặp lồng cho một người phụ nữ lớn tuổi đang bị bệnh.
"Con à, sao con lại đến đây? Con không nên đến đây, mẹ rất xấu hổ".
"Mẹ nói gì vậy? Mẹ ốm thế này, con phải đến chăm sóc mẹ chứ ạ".
"Con đến nốt lần này thôi nhé, chân mẹ đỡ rồi. Con đừng đến nhiều kẻo người ta lại hiểu lầm".
"Mẹ đừng nói thế. Con phải chăm mẹ đến khi chân mẹ khỏi, mẹ đi lại được".
"Tiếc là thằng P nó mất lâu rồi. Nếu nó còn thì hẳn…”
"Mẹ ơi, cho dù thế nào, mẹ vẫn là mẹ của con. Con dù thế nào, con vẫn sẽ là con của mẹ".
Hóa ra người phụ nữ lớn tuổi này chính là mẹ chồng cũ của vợ tôi. Bà bị đau chân nên vợ tôi vẫn thường xuyên đến chăm sóc. Sau khi lắng nghe những lời vợ tôi nói với người phụ nữ ấy, tôi lặng lẽ quay đi và nước mắt tôi rơi tự lúc nào.
Lần này nàng nhất quyết ly dị. Có lẽ nàng đã chán tôi thật rồi.