Ngày còn học đại học, tôi ở ký túc xá chung với 5 cô bạn khác. Chúng tôi trước đó chưa hề quen biết nhau, chỉ được nhà trường sắp xếp một cách ngẫu nhiên. Từ những người xa lạ, chúng tôi dần dần trở thành những người chị em thân thiết. Chúng tôi luôn cố gắng giúp đỡ lẫn nhau và tình cảm đặc biệt gắn bó.
Hình minh họa
Sau giờ học, mỗi lần trở về phòng là chúng tôi “tám” đủ thứ chuyện trên đời, từ chuyện lớp học, gia đình, yêu đương. Chúng tôi cùng nhau ăn, cùng nhau đi học, đi chơi và cả về quê. Tôi có cảm giác rằng chúng tôi là bạn nhưng cũng chính là những người chị em thân thiết trong gia đình.Trong 5 cô gái, tôi đặc biệt chơi thân với Duyên. Duyên hiền lành, đáng yêu nhưng cũng rất hóm hỉnh và có một trái tim nhân hậu.
Sau khi tốt nghiệp, tôi nghe lời khuyên của bố mẹ về quê làm công việc mà bố mẹ có thể xin cho tôi. Duyên thì chọn ở lại thành phố để tìm cơ hội. Ngày chia tay, tôi, Duyên cũng như nhiều chị em khác đã khóc. Chúng tôi luôn tự hứa với nhau rằng dù có sống xa nhau vẫn luôn giữ liên lạc và tìm gặp nhau khi có cơ hội.
Tôi trở về quê nhà làm việc không lâu thì gặp và quen người chồng tôi bây giờ qua sự giới thiệu của họ hàng. Sau khi hẹn hò một năm, cùng với sự thúc giục của 2 bên gia đình, tôi quyết định kết hôn. Khi ngày cưới đã định, người đầu tiên tôi thông báo là Duyên. Qua điện thoại, tôi nói với cô ấy rằng tôi muốn kết hôn và mời cô ấy đến dự đám cưới của tôi. Duyên nghe thấy tôi nói đã khóc vì xúc động. Cô ấy nói rằng nhất định sẽ đến đám cưới của tôi.
Vào ngày cưới, khi Duyên và 4 người chị em khác đến cửa nhà tôi, tôi đã hét lên vì vui sướng. Tôi và các chị em ôm chặt lấy nhau.
Nếu chuyện tình cảm của tôi khá hạnh phúc thì Duyên lại gặp nhiều trắc trở hơn tôi tưởng. Ở lại thành phố, một mình bon chen, bươn chải, Duyên phải lòng một người đàn ông 40 tuổi đã ly dị vợ và có 2 con. Những tưởng người đàn ông này sẽ che chở cho Duyên suốt đời, bạn tôi đã trao thân cho người đàn ông ấy. Tuy nhiên, khi phát hiện Duyên có thai, hắn đã rủ bỏ trách nhiệm, cao chạy xa bay và còn thản nhiên cưới người khác.
Duyên đau đớn vô cùng nhưng không chấp nhận bỏ cái thai. Ngày Duyên sinh con, con trai tôi cũng được 6 tháng tuổi. Bận con và bận công việc, từ ngày đó tôi chưa từng gặp lại cô ấy. Bẵng đi vài năm, Duyên nói với tôi rằng cô ấy đã tìm được một bến đỗ mới, đó là một người đàn ông đã ly dị vợ 8 năm và có con trai 7 tuổi. Duyên nói họ sẽ tổ chức một đám cưới nho nhỏ ở nhà và muốn mời tôi cũng như những người bạn cùng phòng khác đến dự. Trải qua bao nhiêu chuyện, có nụ cười và nước mắt, chúng tôi mừng mừng tủi tủi ôn lại những chuyện xưa.
Tôi muốn đến dự đám cưới của Duyên nhưng lúc đó tôi đang mang thai 3 tháng. Chồng và gia đình tôi đều không đồng ý để tôi đi đám cưới vì quãng đường quá xa, sức khỏe tôi không được tốt, ốm nghén nhiều.
Thật chẳng biết làm sao, tôi chỉ biết giải thích với Duyên qua tin nhắn. Tôi với chồng cưới nhau cũng đã lâu nên trong một lần chuyển nhà, tôi vô tình làm mất cuốn sổ ghi tên những người đã mừng đám cưới của tôi nên cũng không biết Duyên mừng cưới tôi bao nhiêu. Tôi đành chuyển số tiền 500 ngàn gọi là quà cưới rồi nhờ một người bạn trao Duyên hộ.
Đêm đó, tôi gọi điện trò chuyện và xin lỗi Duyên. Nhưng không ngờ, cô ấy từ chối trả lời điện thoại của tôi và nhắn tin cho tôi rằng: “Phương à, tao luôn coi mày là người bạn tốt nhất và chắc mày cũng vậy. Nhưng đám cưới của tao, mày không đến. Ừ thì mày đang mang thai, tao cũng có thể thông cảm. Nhưng những người chị em khác, không chỉ đến dự đám cưới mà còn mừng tao 2 triệu. Mày coi tao là gì mà gửi có 500 ngàn? Trước kia mày cưới, mày có nhớ tao mừng mày bao nhiêu không? Tao có cảm giác mày đã thực sự thay đổi. Tao nghĩ chúng ta nên dừng lại ở đây thôi, đừng liên lạc nữa".
Tôi thực sự sốc và bối rối khi đọc được tin nhắn này. Tôi không đến dự đám cưới của bạn, là lỗi của tôi. Nhưng tôi không nghĩ tiền mừng phong bì cưới nó quan trọng như thế so với tình bạn của tôi và cô ấy. Tôi thực sự thấy buồn và chán nản quá.
Đút nhầm phong bì, bị đùn đẩy sang mâm cỗ khác ngồi... là những tình huống dở khóc dở cười xảy ra ở tiệc cưới.