Tôi năm nay 41 tuổi, là một người mẹ đơn thân, hiện làm lễ tân ở một khách sạn lớn. Tôi có một cô con gái 15 tuổi với chồng cũ. Tôi với chồng cũ đã từng sống hạnh phúc bên nhau nhưng sau đó anh ta ngoại tình với một cô gái trẻ. Cảm thấy không thể tha thứ cho chồng nên tôi đã quyết định ly dị.
Sau khi ly hôn, tôi nhận nuôi con gái. Anh ta sau khi lạc lối với tình trẻ cũng không quan tâm gì đến con gái tôi. Tôi luôn coi con gái là của riêng mình và luôn cố gắng chăm chút, bù đắp cho con. Nhà có 2 mẹ con, cuộc sống rất vất vả, tôi thì mải lo công việc, bán hàng kiếm thêm nên chẳng có thời gian để dành cho con gái.
Hình minh họa
Loáng một cái, con gái bé nhỏ của tôi ngày nào đã trở thành một thiếu nữ phổng phao. Tuy nhiên, tôi thấy con vẫn tồ tẹt, ngây thơ và nhút nhát như ngày nào nên không quá để ý. Khi gặp người lạ, hay ở nhà với tôi, con bé cũng không nói nhiều. Kết quả học tập của con ở trường ở mức trung bình. Tôi cảm thấy như vậy là chấp nhận được.
Dạo gần đây, con gái đòi tôi mua cho cháu điện thoại thông minh vì theo lời của cháu bây giờ các thông báo lịch học, lịch thi từ lớp trưởng, giáo viên đều đăng hết trên mạng xã hội. Nếu không có điện thoại, cháu sẽ rất khó tiếp cận thông tin. Thấy hợp lý nên tôi đã mua cho con một chiếc điện thoại cũ giá 3 triệu.
Từ ngày có điện thoại, con gái tôi ngày nào cũng kè kè với chiếc điện thoại để nhắn tin, chat chit gì đó. Thỉnh thoảng thấy con bé nhoẻn cười một mình, tôi cũng cảm thấy hơi lo sợ…
Bẵng đi một thời gian, tôi cũng quên chuyện đó đi, vả lại, dạo này công việc của tôi nhiều. Một đồng nghiệp của tôi mới sinh em bé nên tôi phải làm thay công việc trực đêm, thanh toán, check in- check out cho khách của cô ấy. Ca trực đêm của tôi bắt đầu từ 11 giờ đêm đến 6 giờ sáng mới kết thúc. Thấy thương con gái ngủ ở nhà một mình, tôi đã lắp một chiếc camera ở cổng để cảm thấy yên tâm hơn.
Sau một tháng đầu tiếp nhận công việc trực đêm, tôi cảm thấy mọi thứ đều bình thường. May rằng quanh khu nhà tôi không có trộm cắp gì. Nhưng đến đêm hôm đó, đúng lúc 12 giờ đêm, tôi bỗng tá hỏa khi nhìn thấy con gái tôi ra mở cửa cho một chàng thanh niên nào đó vào nhà. Thấy con và chàng trai đó nắm tay và đưa nhau vào nhà mà tôi trào nước mắt. Tôi run run bấm gọi cho con gái hàng chục cuộc mà không thấy con bắt máy. Tôi gọi cho đồng nghiệp nhờ đến làm hộ vị trí của tôi để tôi chạy về nhà nhưng chẳng nhờ được ai. Gần 1 tiếng sau, chàng trai rời đi.
Thấy được cảnh tượng đó, tôi vừa đau khổ, vừa trách con, vừa tự trách mình đã không quan tâm, bảo ban con. Không biết con gái tôi và chàng trai đó đã quan hệ hay chưa. Các con còn quá nhỏ, nếu lỡ con gái tôi lỡ dính bầu thì đời nó sẽ khổ.
Tôi lo lắng, không ngủ được suốt đêm hôm đó, chỉ mong trời mau sáng để về gặp con nói rõ ngọn ngành. Tuy nhiên, sự việc đã rõ rành rành như thế, có đánh, mắng con liệu cũng giúp được gì hay không hay càng làm con thêm cứng đầu, khó bảo. Mấy ngày nay, tôi thật sự buồn bã và lo lắng quá, không biết ai đó có thể cho tôi lời khuyên lúc này hay không?