Vợ chồng tôi yêu nhau từ thời sinh viên, cưới nhau cũng đã hơn mười năm. Cả hai vừa bước qua ngưỡng tuổi bốn mươi, gắn bó với nhau từ khi còn tay trắng bằng một tình yêu không so đó toan tính cho đến bây giờ đã có nhà cửa, con cái nếp tẻ đủ đầy. Nhìn bề ngoài thì cuộc hôn nhân của chúng tôi cực kì hoàn hảo.
Hình minh họa
Chồng tôi xưa nay vốn là người đàn ông nghiêm túc, nhất là trong chuyện tình cảm không hề có tính theo gió đuổi mây. Anh từng nói trừ khi chúng tôi không còn là vợ chồng, còn không trong từ điển của anh không có hai từ “ngoại tình” hay “phản bội”. Tôi tin mình đủ hiểu để tin chồng và luôn cảm thấy hạnh phúc vì người đàn ông tôi đã may mắn gặp được trong đời.
Thế nhưng bốn năm nay, kể từ khi tôi sinh đứa thứ hai, nhu cầu chăn gối của tôi giảm dần và gần đây như tắt hẳn. Tôi không có ham muốn gần gũi chồng, không mặn mà chuyện gối chăn. Với chồng, tôi chính xác là “trả bài” cho có. Chồng tôi thì ngược lại, anh đang ở giai đoạn ổn định sự nghiệp, kinh tế, gia đình nên tinh thần thoải mái, nhu cầu tình dục vì vậy hình như tăng cao. Anh nhận ra sự thiếu nồng nhiệt của tôi, luôn cố gắng để tôi thoải mái.
Thật khổ sở là mỗi lần gần gũi, tôi có cảm giác như một cuộc tra tấn. Tôi vẫn yêu chồng tôi, nhưng không hề có chút hứng khởi cảm xúc về chuyện chăn gối. Có nhiều khi không cảm soát được cảm xúc, tôi còn tỏ ra cáu gắt khi thấy anh có ý đòi hỏi. Dần dần chuyện ấy thưa dần, tôi biết chồng tôi khó chịu và cũng cảm thấy bất an sợ anh ấy “đói quá ăn vụng”.
Phải nói thêm là trừ những khi trên giường, còn lại cuộc sống hai vợ chồng vẫn rất hòa hợp. Chúng tôi hiểu nhau, biết làm nhau vui vẻ và hài lòng. Tôi vẫn quan tâm chăm sóc chồng tôi chu đáo. Anh ấy vẫn tình cảm, vẫn nói những lời ngọt ngào. Nếu như không nói về chuyện tình dục có vấn đề thì tôi chẳng mong gì thêm nữa.
Tôi chịu khó tìm hiểu, uống các loại thuốc bổ trợ nhưng vẫn không cải thiện được tình hình. Chồng tôi cũng biết nỗi lo lắng và khổ sở của tôi. Và có lẽ chính vì vậy anh đã đưa ra một đề nghị khiến tôi bất ngờ đến hoảng hốt.
Anh ấy nói: “Anh rất thương em, rất yêu em. Nhưng anh là đàn ông, tình dục không chỉ là tình cảm mà còn là nhu cầu sinh lý, anh không thể chối bỏ nó được. Anh hoàn toàn có thể giấu em ngoại tình nhưng như anh đã nói, anh không muốn làm em tổn thương. Anh cũng không thể sống hết đời trong tình trạng này khi mà càng cố gắng em càng khó chịu còn anh thì không thoải mái. Hay em có thể cho phép anh giải quyết nhu cầu bên ngoài không? Tuyệt đối không phải ngoại tình, cặp kè bồ bịch. Mình vẫn sống chung với nhau, vẫn là một gia đình, vẫn chia sẻ với nhau mọi thứ. Không có gì thay đổi cả, chỉ là không có “chuyện ấy” vì cả hai. Tất nhiên là nó chỉ xảy ra nếu em có thể chấp nhận việc này”.
Tôi đã không tin vào những lời anh nói. Có lẽ anh đã chịu đựng quá nhiều, dằn vặt kìm nén quá nhiều mới phải đưa ra đề nghị này. Đã có lúc tôi cũng ước gì nếu như chúng tôi có thể sống hạnh phúc mà không cần tình dục, nhưng có lẽ đó là điều không thể. Tôi cũng biết không thể cứ ích kỉ mà không nghĩ đến cảm xúc của chồng tôi. Nhưng để anh đi ngủ với những người đàn bà khác thì tôi chưa từng nghĩ đến.
Liệu vợ chồng có thể sống chung một nhà, cùng xây dựng gia đình, chăm sóc và nuôi dạy con cái, còn vui ai nấy hưởng được không? Liệu có dám chắc chồng tôi ra ngoài chỉ đơn thuần là giải quyết nhu cầu hay rồi sẽ nảy sinh tìm cảm với người khác, sẽ thay lòng đổi dạ mà bỏ bỏ bê gia đình vợ con. Tôi thực sự không muốn và không nghĩ đến ly hôn dù cho có người nói rằng “sống như vậy chi bằng ly hôn để giải thoát cho cả hai”. Tôi tin là chồng tôi cũng không muốn vậy? Liệu có thể có lựa chọn nào khác?