Tôi năm nay 28 tuổi, tôi mới cưới vợ được vài hôm. Vợ tôi kém tôi 6 tuổi, hiện đang làm nhân viên hành chính. Trước đó, tôi và Phương ở cùng một xóm trọ nên thỉnh thoảng có trò chuyện qua lại. Từ đó, chúng tôi dần nảy sinh tình cảm. Qua tìm hiểu, tôi thấy Phương là người khá dễ gần, chu đáo, có lối suy nghĩ khá mới mẻ, hiện đại. Chúng tôi quyết định đám cưới chỉ sau 6 tháng hẹn hò.
Trước khi đưa Phương về ra mắt, tôi cũng nói rõ hoàn cảnh nhà mình với em. Bố tôi mất sớm vì bệnh hiểm nghèo, mẹ tôi không đi bước nữa mà một mình nuôi tôi khôn lớn, trưởng thành. Mẹ tôi là người phụ nữ tảo tần, nhân hậu, suốt đời hy sinh cho tôi, chỉ mong những điều tốt nhất đến với tôi. Tôi rất thương và biết ơn mẹ. Tôi dự định làm thêm vài năm ở thành phố, sau khi tích cóp đủ tiền sẽ đón mẹ ra ngoài này sống chung với vợ chồng tôi.
Hình minh họa
Khi về ra mắt, mặc dù mẹ tôi rất niềm nở trò chuyện, hỏi han Phương nhưng Phương tỏ ý chê mẹ tôi ở nhà quê, tính tình sẽ nghiêm khắc, khó tính. “Em thuộc tuýp phụ nữ hiện đại, em nghĩ em không hợp với mẹ anh”, Phương nói.
Tôi nghĩ chắc do cô ấy còn trẻ người non dạ, suy nghĩ chưa trưởng thành nên mới nói như vậy. Tôi đã dỗ dành, giảng giải rất nhiều để cô ấy hiểu. Sau khi nghe tôi nói chuyện nhiều hơn về mẹ, cùng nhiều lần tiếp xúc với mẹ, cuối cùng cô ấy cũng đồng ý theo tôi về làm vợ. Đám cưới của tôi được tổ chức đơn giản với khoảng 60 mâm cỗ.
Trong ngày cưới, cô ấy uống khá nhiều rượu nên say khướt, tôi phải giục mãi cô ấy mới chịu tiễn đám bạn về để nghỉ ngơi. Cuối cùng, đêm tân hôn mà tôi mong đợi cũng đã đến. Màn dạo đầu diễn ra khá suôn sẻ, chúng tôi đắm mình trong những nụ hôn nồng nàn. Khi tôi vừa kéo chiếc áo ngoài của cô ấy xuống thì Phương bỗng ngăn tay tôi lại. “Nếu anh muốn có được em, anh phải hứa với em 2 điều”, vợ tôi nói.
“Điều gì nào? Em muốn điều gì anh cũng sẽ hứa với em cả”, tôi cao hứng.
“Thứ nhất, anh và em sẽ chưa đăng ký kết hôn vội, đợi sống với nhau 1-2 năm mới đăng ký kết hôn là vừa. Hiện giờ rất nhiều cặp đăng ký kết hôn rồi, về sống không hợp nhau lại ly hôn, em thấy thủ tục ly hôn rất phức tạp, mất thời gian.
“Thứ hai, chúng ta sẽ đi làm ở thành phố, đi làm ở thành phố rồi mỗi tháng gửi về cho mẹ anh 1-2 triệu tiền chi tiêu, sinh hoạt chứ em không muốn sống chung với mẹ anh. Mẹ anh tuổi đã cao, lại ở quê nhiều năm nên tính tình rất cổ hủ, bảo thủ. Em nghĩ rằng em sẽ không thể sống chung với mẹ anh được.”
Nghe 2 điều kiện của vợ, tôi đang hừng hực khí thế bỗng cụt hết cả hứng. Không hiểu sao cô ấy có thể lấy chuyện gần gũi trong đêm tân hôn để làm phần thưởng cho những yêu cầu vô lý đùng đùng của mình như vậy.
“Em hơi quá đáng rồi đấy, anh lấy em được cũng bỏ em được”, tôi tức giận. Nói rồi tôi đứng dậy mặc áo vào rồi ra ngoài phòng khách ngủ.
Mấy hôm nay, tôi với vợ không nói chuyện với nhau câu nào mà chỉ cố gắng cười nói khi ăn cơm cùng mẹ. Tôi đang rất giận vợ. Tôi có cảm giác như cô ấy sống quá thoáng, quá hiện đại và đang coi chuyện hôn nhân như một trò đùa vậy. Không hiểu, tôi phải làm sao với cô vợ đỏng đảnh này.
“Đêm ấy hai vợ chồng cãi nhau banh xác vì làm hoài không được. Anh ấy giận dỗi rồi quay lưng đi như con nít, trùm chăn...