Tôi với chồng là bạn thanh mai trúc mã. Cả 2 cảm mến nhau từ ngày còn học trung học. Chúng tôi kết thúc mối tình 6 năm bằng 1 đám cưới rình rang. Nhà chồng tôi ở vùng nông thôn, bố mẹ chồng tôi rất hiền lành và sống tình cảm. Tôi về nhà chồng ở cũng không gặp quá nhiều áp lực. Tuy nhiên, sau đám cưới chưa đầy 6 tháng thì mẹ chồng tôi bị tai biến. Bác sỹ nói rằng, bà phải nằm một chỗ suốt cuộc đời.
Chồng tôi là con một, anh lại đi làm xa từ sáng đến tối, bố chồng tôi cũng hay đau yếu nên hầu như chỉ có tôi, vừa đi làm vừa chạy đi chạy lại chăm sóc mẹ chồng. 8 năm trôi qua, điều kỳ diệu cũng đến, nhờ sự chăm sóc tận tình của gia đình mẹ chồng tôi đã có thể chống gậy đi lại. Còn tôi sinh liền 2 đứa con 1 trai, 1 gái cho anh.
Chồng tôi làm việc nhiều năm tích lũy được nhiều kinh nghiệm nên anh đã xin nghỉ và tự mở 1 công ty chuyên thiết kế, thi công thiết bị điện. Công ty làm ăn ngày càng phát đạt, thu nhập của chồng tôi tăng nhiều lần nhưng anh bận rộn đến mức ít khi về nhà. Có khi cả tuần, anh chỉ về nhà ăn cơm với cả nhà 1 bữa. Khi về, anh thường xuyên mắng mỏ, cáu gắt với vợ con. Lúc xa nhà, anh cũng hiếm khi nhắn tin, gọi điện hỏi thăm. Tình cảm ngày càng nguội lạnh từ phía anh khiến tôi cảm thấy bất an. Tôi nghĩ chồng mình đang ngoại tình.
Tôi và chồng đã ly dị sau 10 năm chúng sống. Ảnh minh họa
Được người quen mách nước, tôi tìm đến nơi chồng tôi thuê nhà ở, tôi vô cùng bất ngờ khi thấy một cô gái trẻ ăn mặc thoải mái đi lại trong nhà. Cô ấy trẻ hơn tôi chừng 8 tuổi, ăn mặc rất sành điệu. Theo lời của bác bảo vệ thì cặp “vợ chồng” ấy đã tới đây thuê được một thời gian dài.
Tôi bước vào nhà, thấy người lạ, cô ta hỏi tôi là ai. Tôi nói rằng mình là vợ anh Cường, nhưng dường như cô ấy chẳng may may suy nghĩ. Liền lúc đó, chồng tôi bước từ trong nhà tắm ra, thấy vợ đứng như trời trồng giữa nhà cũng chỉ ôn tồn hỏi tôi lên đây làm gì. Tôi cố kìm nén, không xách giày, xách dép lên đánh ghen mà vẫn cố bình tĩnh nói chuyện phải trái với 2 người. Tuy nhiên, câu chuyện chẳng đi đến đâu khi chồng tôi xua đuổi: “Thôi cô về đi, đừng để bố mẹ biết chuyện”.
Nói rồi họ đẩy tôi ra ngoài và đóng cửa, suốt quãng đường về, dù đã cố tỏ ra mạnh mẽ nhưng thực sự tôi đã khóc như mưa. Tôi khóc vì thất vọng, vì đau khổ khi bị phản bội. Tôi nhớ lại những ngày vợ chồng tôi còn bên nhau, cùng đồng cam cộng khổ, cùng trao cho nhau những tình cảm mà tôi nghĩ rằng suốt đời này tôi sẽ khắc cốt ghi tâm.
2 hôm sau, chồng tôi trở về, anh gọi tôi vào thưa chuyện với bố mẹ. Anh nói giờ anh không còn tình cảm với tôi nên quyết định giải thoát cho tôi để cưới cô bồ về làm vợ. Những câu nói lạnh lùng của chồng làm tôi trào nước mắt, còn bố mẹ chồng tôi thì giận sôi người.
Mẹ chồng tôi chống gậy, đứng dậy mắng: “Mày bỏ vợ, đi cưới con hồ ly tinh kia rồi ở đâu thì ở, không được về cái nhà này. Cái Vân (tôi) cũng đã xin phép bố mẹ cho đưa các con về bên ngoại sống. Tuy nhiên, trước khi làm thủ tục ly dị, mày phải đền cho nó 300 triệu vì suốt 8 năm qua, mẹ đau ốm bệnh tật, chỉ có mình nó chạy đi chạy lại, không kể sớm khuya để chăm lo từng miếng ăn giấc ngủ. Ngày mẹ tái khám, đến ngày mẹ chống gậy tập đi cũng là nó đưa từng bước. Rồi 2 đứa con của mày, ai chăm lo để lớn được như từng này? Nay mày bỏ vợ bỏ con, mẹ coi như không có đứa con như mày trong nhà”.
Câu nói của mẹ khiến chồng tôi bị sốc, anh cứng họng không nói được câu nào. Có thể trước đó, anh nghĩ rằng bố mẹ sẽ đứng về phía anh. Tôi đứng nghe lời mẹ chồng nói mà nước mắt chảy ròng ròng.
Kết thúc 1 cuộc hôn nhân là điều chẳng ai muốn khi kết hôn. Nhưng chồng tôi đã quyết định như thế, tôi cũng không muốn níu kéo làm gì. Dù rất đau khổ nhưng tôi vẫn tự an ủi bản thân mình sẽ cố gắng sống thật tốt để nuôi 2 con khôn lớn.
2 giờ sáng, điện thoại bất ngờ đổ chuông, Lan choàng dậy tìm máy thì nhìn thấy cảnh tượng khủng khiếp.