Em nói bố mẹ em vốn gốc gác nông thôn, rời quê ra thành phố từ khi em năm tuổi. Mẹ em nói với em, lấy chồng không cần giàu có nhưng phải thông minh và có chí, tốt nhất là tìm những chàng trai quê mà yêu. Vì theo như mẹ em thì đàn ông càng xuất thân nghèo khó, ý chí và nghị lực càng hơn người, họ cũng là những người coi trọng tình cảm. Đó là một trong những lý do em để mắt đến tôi trong rất nhiều đàn ông theo đuổi.
Tôi thực sự đã rất cảm động khi em bày tỏ những lời ấy. Em không chỉ đẹp, thông minh mà tính tình còn rất nồng hậu. Tuy gia đình em khá giả nhưng em lại yêu một chàng trai xuất thân quê kiểng nghèo khó như tôi, điều đó thật khó kiếm ở những cô gái trẻ thực dụng thời bây giờ.
Yêu nhau chưa đầy một năm thì chúng tôi cưới. Với số tiền hai đứa tích cóp được cùng với nhà ngoại hỗ trợ dưới danh nghĩa cho vay, vợ chồng tôi đã mua được một căn hộ chung cư vừa phải để làm tổ ấm. Dù chúng tôi chưa giàu nhưng trước mắt tôi cảm thấy hài lòng vì những gì mình đang có.
Hóa ra vợ tôi than nghèo, kể khổ vì lý do này. Ảnh minh họa
Điều tôi vui nhất chính là vợ tôi mỗi lần về quê tỏ ra rất gần gũi với mọi người, không hề có ý mình là người thành phố mà ăn mặc cầu kì, thái độ kênh kiệu. Nói về gu ăn mặc, vợ tôi rất có phong cách. Vật dụng cá nhân, váy áo giày dép của cô ấy đều là đồ đắt tiền. Thế nhưng mỗi lần về quê, cô ấy chỉ mang theo vài chiếc quần tây, áo sơ mi hoặc áo thun với vài bộ đồ lửng kín đáo mặc ở nhà, những trang sức đắt tiền cô ấy cũng tháo bỏ cất ở nhà hết. Vợ nói với tôi, quê mình còn nghèo khó, em sợ ăn mặc theo kiểu thành phố sẽ xa cách với mọi người. Anh em, làng xóm ai cũng khen vợ tôi giản dị, mẹ tôi cũng rất hài lòng. Vợ tôi là niềm tự hào của tôi.
Cô ấy cũng rất khéo ăn khéo nói. Mỗi lần về nhà tôi có bảo cô ấy mua ít quà cáp cho bố mẹ, cho em, cô ấy luôn nói: “Thay vì mua quà xa xỉ mà không biết mọi người có thích hay không, chi bằng em biếu bố mẹ ít tiền thiết thực hơn”. Nghe vợ nói vậy tôi cũng yên tâm để vợ tự lo liệu. Vào bữa ăn, món gì vợ tôi cũng khen ngon, nói đồ ở quê ăn vừa rẻ vừa lành, còn thành phố thì thật giả lẫn lộn. Lần nào về, vì biết con dâu thích, lúc nào mẹ tôi cũng mua đủ thứ cho vợ chồng tôi mang theo
Mỗi lần tôi lén vợ cho mẹ ít tiền mẹ đều nói vợ tôi cho rồi và bảo tôi ở thành phố cái gì cũng đắt đỏ, phải tiết kiệm, đừng tiêu xài hoang phí kẻo vợ nó buồn. Lần nào đi mẹ cũng nói vậy, trong khi với thu nhập của mình, cuộc sống của vợ chồng tôi khá thoải mái.
Tôi mê xem bóng đá, vợ tôi thì không hề. Để thoải mái, tôi thường hẹn mấy anh bạn ra quán cà phê để vừa có bạn xem, vừa hét hò cho đã. Tối hôm rồi, tôi rời khỏi nhà một đoạn thì nhớ ra mình quên điện thoại và ví tiền nên quay về nhà lấy. Vừa đến cửa tôi thấy vợ tôi đang nói chuyện điện thoại trên phòng. Giọng cô ấy nói rất to, rất vui vẻ:
“Nhìn cách ăn mặc của con, nhà chồng con nghĩ chúng con cũng khó khăn nên chẳng bao giờ đòi hỏi điều gì. Mỗi lần con biếu mẹ chồng tiền, con đều nói nếu dư dả hơn thì sẽ biếu nhiều hơn nhưng con không có, mẹ chồng không những cảm động mà còn chẳng bao giờ lấy đồng nào. Nhưng con cũng dặn mẹ chồng là nếu chồng con hỏi thì mẹ nói con cho rồi kẻo chồng lại mắng con, bảo con không quan tâm đến gia đình nhà chồng. Rốt cuộc là chẳng phải tốn đồng nào cho bố mẹ chồng mà vẫn được tiếng là dâu ngoan, còn được mẹ chồng mua cho bao nhiêu đồ ăn mẹ ạ. Mẹ đúng là gừng càng già càng cay”.
Khi nghe được những lời nói đó của vợ, tôi cảm thấy nghẹn đắng cổ họng. Tôi thật không ngờ, người vợ luôn khiến tôi tự hào, đứa con dâu mà cả gia đình tôi luôn yêu thương lại hẹp hỏi và nhỏ nhen đến thế. Giờ tôi mới hiểu ra, mỗi lần về quê, vợ tôi tháo bỏ hết trang sức, không dám mặc váy đẹp, đi giày đẹp là để mọi người tưởng mình cũng khó khăn nên sẽ không có ý xin xỏ chứ không phải để gần gũi như cô ấy nói.
Giờ tôi mới biết cô ấy luôn không chịu mua quà mà đòi biếu tiền, khi biếu tiền cũng kêu ca khổ nghèo nên mẹ tôi thương chẳng bao giờ lấy nhưng lại luôn nói với tôi là vợ tôi cho rồi, còn bảo tôi phải tiêu pha tiết kiệm. Cũng giờ tôi mới biết, vợ tôi luôn chê đồ ăn ở phố không sạch, không an toàn rồi khen sướt mướt đồ ăn ở quê để lần nào về nhà cũng được mẹ chồng mua cho đủ thứ tay xách nách mang lên thành phố.
Đáng buồn hơn nữa, vợ tôi không tự nghĩ ra những thứ đó mà có mẹ vợ đằng sau bày dạy tận tình từng chút một. Tôi không hiểu nổi tại sao một gia đình khá giả, hiểu biết như bố mẹ vợ tôi mà lại tính toán từng đồng với thông gia như vậy. Trong khi mỗi lần vợ chồng tôi ghé thăm nhà, lần nào cũng cố tìm đủ thứ của ngon vật lạ để biếu bố mẹ vợ. Có thuốc gì tốt vợ tôi cũng săn lùng cho ông bà tẩm bổ. Tôi nghĩ vợ tốt với nhà mình như vậy, thì tôi cũng chẳng tiếc gì mà không chu đáo với bố mẹ vợ. Sự thật hôm nay tôi biết được mới bẽ bàng. Chưa bao giờ tôi thấy thương bố mẹ mình như vậy.
Từ hôm đó, tôi cảm thấy thất vọng về vợ vô cùng. Lúc nào tôi cũng mường tượng ra đằng sau cái vẻ hiền ngoan của vợ là sự hả hê vì qua mặt được tôi. Đằng sau những lời nịnh bợ ngọt ngào với nhà chồng là sự ích kỉ có toan tính. Tình cảm tôi dành cho vợ vì vậy bỗng trở nên không còn thiết tha nữa.
Vợ tôi nhận ra sự thay đổi ấy. Cô ấy bảo thái độ của tôi có gì khác, không còn hay vui vẻ, dạo này khi ngủ còn không chủ động ôm vợ nữa. Rồi cô ấy khóc vì nghi ngờ tôi có ai đó bên ngoài. Vợ tôi còn nói xét về khía cạnh làm dâu làm vợ cô ấy đều chu đáo trọn vẹn, tôi mà làm gì có lỗi cô ấy nhất định sẽ không thứ tha. Tôi thật sự chỉ muốn hét lên rằng “em hãy bỏ cái mặt nạ đạo đức giả của em ra đi”, nhưng có cái gì đó mách bảo tôi không nên làm như vậy.
Tôi phải sống như thế nào, cư xử như thế nào với cô vợ của tôi đây?