Tôi cưới chồng đến nay được hơn 2 năm và có 1 con gái 14 tháng. Sau khi lấy chồng, tôi về ở chung với bố mẹ chồng và chị chồng hơn 30 tuổi vẫn chưa lập gia đình. Bố mẹ chồng và chị chồng tôi tính tình thẳng như ruột ngựa, nghĩ sao nói vậy nên tôi không quen lắm.
Trước khi lấy chồng, tôi làm kế toán ở công ty khá xa nhà. Đến khi cưới, tôi nghe lời chồng nghỉ việc ở công ty cũ rồi xin việc gần nhà chồng để tiện đi lại. Tuy nhiên, chưa xin được việc gì thì tôi lại mang bầu. Thời gian mang bầu, tôi gõ cửa nhiều nơi xin việc nhưng không được nhận. Chồng tôi thấy vậy khuyên tôi ở nhà dưỡng thai, làm việc nhà chờ đến lúc con lớn thì gửi con để đi làm cũng không muộn.
Bữa cơm nào ở nhà chồng tôi cũng phải nhận những lời chê bai. Ảnh minh họa
Ban ngày, cả nhà chồng đi làm hết nên chỉ mình tôi ở nhà. Tôi chăm chỉ dọn dẹp nhà cửa, nấu nướng, giặt giũ không nề hà việc gì. Tuy nhiên, dù tôi đã rất cố gắng nhưng hầu như mọi việc tôi làm vẫn không vừa gia đình nhà chồng. Chiều về, mỗi lần chị chồng đi tắm xong là chị lại gọi tôi vào phòng “chỉ bảo”: “Ngân này, bộ váy hồng của chị em nhớ giặt tay nhé, cả áo lót nữa, đừng có cho vào máy quay, hỏng hết. Hôm qua em giặt cái áo sơ mi không vò kỹ cổ áo cho chị, sáng chị mặc đi thấy vẫn vàng vàng”.
Mẹ chồng đi làm về cũng soi xét nhà cửa từng tí một, mặc dù ngày nào tôi cũng lau dọn. “Bàn ăn sáng con không lau hay sao mà bẩn thế?”, “Sàn nhà cũng bụi, chịu khó thay nước rồi hãy lau con nhé”… Còn riêng cách rửa bát, rửa đũa ăn đúng chuẩn thì tôi đã được mẹ chồng dạy đi dạy lại trên 100 lần.
Tệ nhất bữa ăn nhà chồng tôi lúc nào cũng diễn ra như một màn “đấu tố”. Và người bị đấu tố không ai khác chính là tôi. Tôi cứ dọn bữa cơm ra là hết bố chồng chê canh chẳng ngon, lại đến chị chồng chê thịt mặn, mẹ chồng chê cơm sống. Thấy tôi có vẻ không vui, tự ái thì chồng tôi chỉ an ủi: “Nhà anh ai cũng thẳng tính, khẩu xà tâm Phật, chứ không ai có ý gì. Mọi người chê cho vui thôi mà. Em xem, anh nấu cơm hay mẹ nấu cơm cũng bị cả nhà chê thôi. Em nghĩ ngợi làm gì”.
Tôi cũng vì chồng mà cố gắng sống vui vẻ. Nhưng chắc do tôi đang mang bầu nên tính tình hơi nhạy cảm. Thấm thoắt cũng đến ngày tôi sinh con, con gái tôi còi, hay ốm, tôi thì ít sữa nên việc chăm con rất vất vả. Chồng tôi đi làm lương tháng chỉ khoảng 6-7 triệu. Mỗi tháng lại thêm 2-3 triệu tiền bỉm sữa, đồ ăn cho con nên mọi chi tiêu trong gia đình càng khó khăn.
Khi con được 1 tuổi, tôi muốn gửi con đi làm để kiếm tiền nhưng quanh khu nhà tôi chẳng có chỗ nào nhận trẻ nhỏ như thế. Bố mẹ 2 bên đều vẫn công tác nên tôi chẳng biết nhờ cậy ai.
Chắt chiu tặng mẹ chồng chiếc áo, nhưng câu nói của bà khiến tôi chết lặng. Ảnh minh họa
Vừa rồi, chồng tôi nhận được một khoản thưởng nhỏ do vượt doanh số. Tôi tính mua biếu bố mẹ chồng mỗi người một chiếc áo đẹp vì từ ngày tôi về làm dâu, tôi vẫn chưa mua được gì biếu.
2 vợ chồng ra mấy cửa hàng mới chọn được một chiếc áo sơ mi cho bố chồng và 1 chiếc áo cho mẹ chồng. Tôi nghĩ bụng chắc bố mẹ sẽ rất vui và bất ngờ khi nhận được quà của vợ chồng tôi. Tuy nhiên, khi nhận được món quà, mẹ chồng tôi cầm chiếc áo lên ngắm nghía, ướm thử rồi buông thẳng một câu: “Mua cho mẹ làm gì. Vợ chồng mày làm gì có tiền. Chồng thì đi làm lương được vài đồng, vợ thì ở nhà ăn bám chồng lấy đâu ra tiền mà mua cho mẹ”.
Nghe thấy 2 từ “ăn bám” mà cổ họng tôi như uất nghẹn, chẳng nói được lời nào. Đêm đến, cứ nghĩ đến câu nói của mẹ chồng hồi chiều mà chẳng hiểu sao tôi tủi thân quá, nước mắt cứ rơi. Chỉ vì tôi ở nhà trông con nên mới bị coi thường như thế.
Chồng tôi quý bạn bè, thường xuyên tụ tập, bù khú. Nhưng càng ngày, sự ngột ngạt càng lớn, cho đến khi chồng tôi kéo...