Tôi với vợ cưới nhau đến nay cũng được 16 năm. Con trai, con gái chúng tôi đều đã lớn, 1 đứa học lớp 10, 1 đứa học lớp 7. Bố tôi mất sớm, tôi sinh ra và lớn lên chỉ có mẹ. Mẹ tôi một mình lam lũ, tảo tần nuôi tôi nên người. Khi tôi đi học đại học, mẹ cùng tôi ra thành phố đi làm thuê kiếm tiền trang trải cuộc sống cho 2 mẹ con. Sau khi tốt nghiệp, tôi làm nhân viên kinh doanh của một công ty nhập khẩu ô tô.
Khi tôi gặp vợ tôi bây giờ, tôi mới chỉ 24 tuổi, công việc, sự nghiệp vẫn chưa có gì. Chúng tôi cưới nhau sau 4 năm gắn bó. Thực ra, tôi muốn cưới vợ sớm hơn nhưng nhà vợ thấy tôi nghèo quá nên năm lần bảy lượt phản đối. Sau khi cưới, vợ chồng tôi vẫn ở trong ngôi nhà thuê với mẹ.
Cưới nhau được 7 năm, vợ chồng tôi làm ăn ngày càng khấm khá. Tôi từ chàng nhân viên quèn giờ đã là trưởng phòng. Chúng tôi hùn tiền, vay ngân hàng để mua một ngôi nhà trả góp. Sau khi mua nhà, mẹ tôi vẫn muốn ở ngôi nhà thuê để tiện cho công việc lao công của mẹ. Vợ chồng tôi muốn đưa mẹ về ở cùng nhưng mẹ không đồng ý, cho đến khi mẹ tôi đổ bệnh. Vợ chồng tôi mau chóng đưa mẹ vào bệnh viện và chết lặng khi bác sỹ thông báo mẹ tôi mắc 4-5 căn bệnh cùng lúc.
Vợ chồng tôi phải nghỉ việc để luân phiên chăm sóc mẹ nên khá mệt mỏi. Ảnh minh họa
Mẹ tôi giờ gầy gò, ốm yếu, thỉnh thoảng nhớ nhớ, quên quên và hay nói một mình. Sau gần 2 tháng nằm viện, bác sỹ đồng ý để mẹ tôi về nhà điều trị. Tuy nhiên, vì thần trí không được bình thường nên mẹ tôi thường xuyên làm hỏng, vỡ đồ đạc, đi vệ sinh không tự chủ. Phải nghỉ việc nhiều, vợ tôi sinh ra cau có, chán nản, cô ấy đề xuất việc đưa mẹ tôi vào viện dưỡng lão. Ban đầu, tôi không đồng ý, tôi nói: “Mẹ một tay nuôi nấng anh từ khi anh không biết gì. Nay mẹ bệnh, mình nuôi mẹ có 30 năm nữa cũng chẳng thể đền đáp hết được ân tình”.
“Đưa mẹ vào viện dưỡng lão để mẹ được điều dưỡng chăm sóc tốt hơn chứ đâu phải mình bỏ mặc mẹ. Cuối tuần hoặc khi có thời gian rảnh, mình vẫn có thể đến thăm mẹ cơ mà. Chứ giờ em với anh đều phải đi làm, công việc vất vả, không thể nghỉ dài ngày. Mình mà nghỉ hẳn thì lấy đâu ra tiền trả nợ, tiền nuôi mẹ, nuôi con?”, vợ tôi nói.
Suy nghĩ suốt một tuần, cuối cùng tôi cũng đành đồng ý với ý kiến của vợ. Quả thực, suốt 2 tháng qua, tôi sụt đến 5kg vì chạy đi chạy lại khắp nơi trong bệnh viện, thức đêm trông mẹ. Lựa lúc mẹ tỉnh táo, vợ chồng tôi rụt rè nói chuyện này với mẹ, không ngờ, mẹ ngay lập tức đã đồng ý. Mẹ nói suốt thời gian qua, chúng tôi đã vất vả vì mẹ, mẹ không muốn làm gánh nặng của chúng tôi thêm nữa.
Tuy nhiên, đến ngày vợ chồng tôi đưa mẹ vào viện dưỡng lão thì 2 đứa con tôi biết chuyện nên đã đồng loạt nghỉ học ở nhà. Lúc đưa bà ra xe thì 2 đứa đồng loạt kêu khóc, níu tay bà ở lại. “Bố mẹ định gửi bà nội vào viện dưỡng lão phải không? Tại sao bố mẹ lại gửi bà đến nơi như vậy? Bà vào đó rồi, ai sẽ chăm sóc bà? Lúc bà nhớ chúng con, bà biết làm sao? Mai này bố mẹ già, con cũng sẽ gửi bố mẹ vào viện dưỡng lão như bố mẹ đã làm với bà nội”, con trai tôi hét lên.
Con gái tôi khóc: “Bố mẹ, con xin bố mẹ. Con sẽ ngoan, sẽ giúp đỡ bố mẹ việc nhà. Con sẽ giúp bố mẹ chăm sóc bà. Xin bố mẹ đừng đưa bà vào viện dưỡng lão”.
2 đứa con tôi mỗi đứa ôm 1 tay bà rồi khóc khiến tôi cũng không ngừng được nước mắt. “Thôi, mình đừng đưa mẹ vào viện dưỡng lão nữa, hãy để mẹ ở nhà”, tôi nói với vợ.
“Vậy mai anh ở nhà chăm mẹ để em đi tìm giúp việc. Vấn đề là khi mẹ đau đớn bệnh tật, giúp việc cũng không biết để chủ động chăm sóc mẹ,” vợ tôi nói.
Mấy ngày nay, vợ chồng vẫn thay phiên nhau nghỉ làm vì tìm được người ưng ý là rất khó. Người thì chê lương thấp, người thì sợ khổ vì chăm bà già nhiều phiền phức. Tôi mệt mỏi và rối trí quá mà chẳng biết phải làm sao?