Anh 30 tuổi, được xem là tuổi đang xoan, còn tôi thì lại đã “toan về già” rồi. Bố mẹ hối thúc, bạn bè giục giã, tôi nghĩ anh này mà ổn thì quyết luôn cho xong. Thời gian hẹn hò cho thấy tính anh cũng được.
Anh điềm đạm, chậm rãi, khi nói năng xem ra không háo thắng xốc nổi ba hoa như các chàng trai tôi thường gặp. Anh hay quan tâm đến những điều nhỏ nhặt, rất dễ làm cảm động đàn bà. Đôi lần anh lãng mạn đến bất ngờ khi đến buổi hẹn với một chùm hoa dại anh hái ven đường. Anh nói “đi đường thấy hoa đẹp, tự nhiên nghĩ có khi em cũng thích”.
Tôi đã đưa anh về nhà, bố mẹ tôi rất ưng, nói đàn ông ít lời, điềm đạm vậy là tốt. Cách anh nói chuyện về thế sự, về lẽ đời cũng rất hợp ý ông già nhà tôi. Mẹ tôi thì bảo “mẹ thấy thằng này được đó con, có khi chậm mà chắc”.
Tôi tưởng tượng sau mỗi lần hẹn hò, người yêu tôi đều tỷ mỉ cộng từng cốc trà đá, gói hạt dưa để tính tình phí.
Tôi cũng đã về nhà anh, nhà chỉ còn bố, đang khỏe mạnh nhưng có vẻ chậm chạp. Ông kể tôi nghe chuyện vợ ông mất từ năm anh 17 tuổi. Từ đó, hai bố con gà trống nuôi nhau. Bố anh nói, anh đã phải cố gắng rất nhiều, thay ông làm những việc mà vợ ông đã làm trước đó. Là đi chợ, nấu nướng, giặt giũ…là tất tần tật những việc phụ nữ thường làm. Anh đã yêu vài cô, dẫn về nhà, họ nhìn cảnh nhà anh, thương thì ít mà ngại thì nhiều, rồi lẳng lặng mà bỏ đi hết.
Sau lần về nhà anh, tôi càng thương anh hơn. Những chuyện đó anh chưa từng kể với tôi. Anh chỉ nói mẹ mất sớm nên hơi vất vả. Cái vất vả ấy tôi nghĩ chắc cũng rất nhiều. Và tôi muốn sẽ ghé vai gánh vác cùng anh suốt quãng đời còn lại.
Tuần trước, chúng tôi có hẹn, lúc đứng dậy ra về thì anh có điện thoại nên đưa ví bảo tôi vào thanh toán tiền nước giúp anh. Tôi nói tôi trả được rồi những anh cứ giúi ví vào tay tôi rồi chạy ra ngoài nghe điện thoại. Tôi mở ví, thấy những đồng tiền được xếp ngay ngắn từng mệnh giá. Bên cạnh đó, có một cuốn sổ nhỏ mỏng nằm kế bên. Tò mò, tôi mở ra xem, hóa ra đó là cuốn sổ chi tiêu anh ghi chép hàng ngày, đáng chú ý hơn, nó gần như là một cuốn “nhật kí tình phí”.
Trang đầu tiên, anh ghi chi chít những ngày, số tiền chi tiết cho nước trái cây, cho hoa hồng, cho quà sinh nhật, cho mua áo đôi, đi chơi…kín hết một trang. Cuối cùng kết thúc bằng dòng “Hẹn hò P. N từ ngày…đến ngày… tổng cộng hết 3, 8tr. Kết quả, công cốc”.
Trang tiếp theo, cũng chi tiết các khoản chi tiêu nhưng với cô gái khác. Sau gần một năm hẹn hò, họ cũng chia tay. Cuối trang ghi “Hết 4,1 triệu. Lãng phí thời gian và tiền bạc. Rút kinh nghiệm”.
Và trang tiếp theo, chưa tổng kết nhưng tôi biết đó là trang dành ghi chi phí các buổi hẹn hò với tôi. Vì chúng tôi ít đi chơi, mỗi lần gặp cũng chỉ thường ngồi quán cóc cho dễ nói chuyện nên số tiền tương đối ít…
Tôi thực sự sốc, không hiểu cuối cùng anh ấy là như thế nào. Lúc thấy tôi ra, anh hỏi: “Hết bao nhiêu tiền em?”. Tôi nghĩ bình thường người ta sẽ không hỏi như vậy. Anh hỏi là để ghi vào sổ cho chính xác chăng? Cái ý nghĩ ấy khiến tôi có cảm giác gì đó vừa buồn cười, vừa mỉa mai, vừa đáng sợ không tả nổi.
Tôi thật sự không biết có nên tiếp tục không
Suốt một tuần rồi, tôi không gặp anh. Tôi cần có thời gian để suy xét cái hành động ghi chép “nhật kí tình phí” rất rõ ràng chi tiết cẩn thận của anh để xem nó thực chất có phản ánh con người anh ấy không. Một người đàn ông đi hẹn hò bạn gái, đến đĩa hạt dưa 10 nghìn cũng ghi sổ có phải là quá đáng ngại hay không. Nếu lấy anh làm chồng, có khi nào anh tính toán thực đơn từng bữa ăn, “đo lọ nước mắm, đếm củ dưa hành” như người ta thường ví. Sống với một người như vậy thì chán lắm, đó không phải là người đàn ông tôi mong.
Nhưng ngoài quyển sổ đó ra, tức là nếu tôi không đọc được cuốn sổ đó, thì anh vẫn là một người đàn ông tốt. Biết lo cho gia đình, chu đáo, chín chắn. Trong con mắt bố anh, anh còn là một đứa con tuyệt vời. Trong con mắt người ngoài, anh cũng ra vẻ vẻ đáng tin cậy.
Qua thời gian tìm hiểm, ý tứ anh xem ra muốn chúng tôi sẽ có một kết thúc trọn vẹn. Thế nhưng giờ tôi lại băn khoăn lưỡng lự vô cùng. Mấy cái dòng tổng kết trong cuốn sổ nhỏ đó khiến tôi bận tâm. Và tôi đã nghĩ đến chia tay nhiều hơn là tiếp tục. Tôi không dám tâm sự chuyện này với ai, kể cả với đứa bạn mai mối, vì tôi thấy làm vậy, tôi tội cho anh. Nhưng tôi không biết cái hành động ghi nhật kí hẹn hò kia chỉ là thói quen, là anh ấy quá cẩn thận, hay là keo kiệt.
Tôi nên hiểu như thế nào về con người anh ấy, là bình thường hay không bình thường? Tôi có nên tiếp tục mối quan hệ này không?
(*) Tít bài đã được Dân Việt đặt lại