2h ngày 19/12/2003, một tài xế xe tải đang chạy xe trên đường qua huyện Tu Vũ, tỉnh Hà Nam, Trung Quốc bỗng thấy dưới mương thoát nước ven đường có ánh lửa. Tài xế dừng xe lại, phát hiện một thi thể đã cháy gọi điện báo cảnh sát.
Lúc này đang là mùa khô, mương không có nước. Thi thể không thể nhận dạng. Cách hiện trường khoảng năm mét có một chiếc túi xách bên trong có một chùm chìa khóa, một số mỹ phẩm đắt tiền hiệu Christian Dior và một hộp thuốc cường dương. Gần hiện trường có hai nắp can nhựa có mùi xăng kích cỡ khác nhau, cho thấy nạn nhân bị tưới xăng rồi đốt.
Theo kết quả khám nghiệm, nạn nhân là phụ nữ khoảng 30 tuổi, cao 1m68, tử vong do bị siết cổ bằng dây vào khoảng ba giờ đến năm giờ chiều hôm trước. Mặt trong cạp quần có một miếng da in chữ FEGELIA không bị cháy hết.
Vị trí nạn nhân bị đốt xác.
Cảnh sát nhận định đây là nơi vứt xác chứ không phải hiện trường giết người. Mục đích của việc thiêu xác là để không xác định được danh tính vì hung thủ là người quen của nạn nhân.
Rà soát lại những trường hợp mất tích trong thời gian gần đây, cảnh sát phát hiện một trường hợp có nhiều điểm chung. Đó là cô Lư Mai, 30 tuổi, người Quý Châu, đến Tu Vũ làm nhân viên phục vụ ở một quán KTV. Người quản lý quán KTV này cho biết Mai ăn mặc rất thời thượng, sử dụng các loại mỹ phẩm đắt tiền, hơn nữa hai ngày nay không đi làm.
Khi nghe nói có một phụ nữ bị thiêu xác, bạn trai của Mai là Giả Tứ lập tức khẳng định đó chính là Mai, thậm chí còn nói với cảnh sát ai là hung thủ. Tứ nói mình và Mai yêu nhau hai năm nay, tình cảm rất tốt. Vài tháng trước một người thứ ba tên là Lý Quảng Phát xuất hiện và điên cuồng theo đuổi Mai. Dù Mai đã từ chối nhưng Phát vẫn không bỏ cuộc mà không ngừng làm phiền. Tứ cho rằng có thể Phát bị từ chối nhiều lần sinh hận và sát hại Mai.
Tuy nhiên kết quả điều tra của cảnh sát không giống những gì Tứ nói. Quan hệ giữa Mai và Tứ không được êm đẹp, thường xuyên cãi nhau vì chuyện cưới hỏi. Mai muốn hai người tổ chức đám cưới nhưng Tứ vẫn lần lữa. Hơn nữa Phát là người nhát gan, khó có thể làm việc động trời như giết người đốt xác.
Hai ngày sau, cảnh sát tìm được Mai và Phát ở Quý Châu. Mai cho biết cô và Phát đang chuẩn bị qua tết sẽ kết hôn, sợ Tứ biết sẽ phá đám nên phải lặng lẽ bỏ về nhà.
Theo CCTV, vụ án đi vào ngõ cụt, cảnh sát quyết định tập trung vào nhãn hiệu FEGELIA của chiếc quần vì các loại vật dụng tìm thấy xung quanh hiện trường đều không có giá trị tìm kiếm nạn nhân.
Đến một siêu thị là đầu mối phân phối 95% trang phục của tỉnh Hà Nam, cảnh sát tìm được khu vực bán đồ mang nhãn hiệu FEGELIA. Nhân viên quầy cho biết loại quần có mác da này mới được đưa ra thị trường vài tháng trước, giá khá đắt, số lượng bán được ít. Siêu thị mới bán được bảy chiếc, ngoài ra còn phân phối đến hai cửa hàng khác trong tỉnh.
Các loại mỹ phẩm hàng hiệu nằm trong túi xách của nạn nhân.
Kết quả điều tra cho thấy tổng cộng có 15 chiếc quần loại này đã được bán ra, cảnh sát tìm được 14 người, chỉ có một người ở thành phố Mạnh Châu là không tìm được.
Cảnh sát chú ý đến Lưu Diễm Lệ, 32 tuổi, chủ một quán lẩu rất rộng ở Mạnh Châu. Nhân viên cho biết bà chủ ăn mặc rất thời trang, lúc nào cũng trang điểm xinh đẹp, nhưng một tuần nay không thấy đến quán.
Cảnh sát tìm đến nhà Lệ, chồng Lệ là Trương Chính Phương nói vợ mất tích đã bảy ngày. Phương báo cảnh sát và tìm kiếm nhiều nơi nhưng không thấy. Cảnh sát lấy chùm chìa khóa trong túi xách nạn nhân ra thử, quả nhiên dễ dàng mở được cửa ra vào nhà Lệ.
Biết tin vợ chết, Phương đau khổ, nói chồng cũ của vợ tên là Tần Bình, làm công nhân xây dựng. Do mâu thuẫn tình cảm, hai người ly hôn nhiều năm trước, con trai sống với Bình. Gần đây Bình thường lấy lý do con trai thiếu tiền đóng học để sách nhiễu, bắt Lệ phải đưa tiền.
Ban đầu cảnh sát cũng nghi ngờ Bình, nhưng kết quả điều tra cho thấy anh này không phải là thủ phạm. Tuy nhiên trong quá trình điều tra về Bình, cảnh sát nắm được một thông tin quan trọng: Lệ có mối quan hệ xã hội rất phức tạp, hay nói cách khác là sống buông thả, danh tiếng không được tốt.
Lúc này, cảnh sát bỗng lưu ý đến một chi tiết, sau khi Lệ mất tích được sáu ngày, Phương mới đi báo cảnh sát, hơn nữa còn do gia đình vợ thúc giục. Khi được hỏi về việc này, Phương nói trong thời gian đó mải đi tìm kiếm vợ khắp nơi, không nghĩ đến chuyện báo cảnh sát. Nhưng theo thông tin cảnh sát nắm được thì Phương hoàn toàn không đi tìm vợ.
Cảnh sát nhận định rất có thể Phương đã sát hại vợ do bất mãn với lối sống, sau đó mang thi thể đến Tu Vũ cách nhà 60km tưới xăng đốt. Nhưng Phương không có ôtô.
Câu trả lời nhanh chóng xuất hiện khi cảnh sát điều tra ra rằng tối 18/12, Phương mời các cháu trai đến nhà uống rượu, trong đó một người có chiếc xe màu đỏ hiệu Hồng Hà. Sau khi uống rượu say, mọi người đều ngủ lại nhà Phương.
Chủ nhân chiếc xe khẳng định không có chuyện Phương lấy xe của mình đi vứt xác, bởi vì khi đến đây kim xăng đã chạm vạch đỏ, không đủ để đến Tu Vũ cách đó 60km rồi quay về. Sáng hôm sau kim xăng vẫn ở vị trí cũ, trên đường về người này còn ghé vào cây xăng gần nhất để đổ.
Cảnh sát nghĩ đến hai nắp can xăng tìm thấy tại hiện trường. Có thể Phương chuẩn bị một can để đốt xác, can còn lại để đổ vào bình xăng sao cho khi về đến nhà thì kim xăng chỉ đúng vị trí cũ.
Hỏi thăm các cây xăng trên đường từ nhà Phương đến Tu Vũ, cảnh sát ghi nhận tại cây xăng cách 20km vào đêm 18/12, có người đàn ông đỗ xe ngoài đường, đi vào mua hai can xăng (một to, một bé). Theo trí nhớ của nhân viên bán xăng, chiếc xe đó dường như là hiệu Hồng Hà, màu đỏ.
Khi khám nhà Phương, cảnh sát tìm thấy hai can nhựa mất nắp trong nhà kho, đúng loại có nắp bị rơi tại hiện trường.
Phương khai chiều 18/12 trong lúc mâu thuẫn đã lỡ tay dùng dây điện siết cổ vợ. Sau đó, hắn cho xác vợ vào nhà kho, mời các cháu đến uống rượu, cố ý chuốc say để lấy xe đi đốt xác.