Dân Việt

Trở về nhà trong dịp nghỉ lễ, tôi chết lặng khi nghe hàng xóm kể về vợ

Dương (Thái Bình) 02/09/2018 15:49 GMT+7
Nghe những gì người hàng xóm nói lại, tôi như chết lặng đi...

Tôi lớn lên ở vùng nông thôn nghèo khó bên bà nội. Tôi chưa bao giờ gặp mẹ kể từ khi còn nhỏ, chỉ nghe bà nội kể rằng mẹ đã sinh ra tôi và ly dị bố chỉ vài tháng sau đó. Kể từ lúc ấy, bố tôi thường xuyên cờ bạc, rượu chè, ít khi quan tâm đến tôi. Tôi lớn lên thiếu vắng tình cảm của bố mẹ nên thường xuyên gây gổ, quậy phá, kết quả học tập ở trường cũng rất tệ.

Sau khi tốt nghiệp trung học, tôi đi làm ở một nhà máy gần nhà và gặp vợ tôi ở đây. Tôi đã yêu cô ấy ngay từ lần đầu gặp mặt. Lúc đó, tôi vốn có tính cách ngỗ ngược, nhà lại nghèo, cô ấy đã từ chối tôi. Vì cô ấy, tôi đã thay đổi bản thân mình, tôi chăm chỉ làm việc, không quậy phá, gây gổ nữa. Cuối cùng, tôi cũng nhận được cái gật đầu của cô ấy.  

img

Tôi không ngờ ở nhà vợ đã vất vả đến như vậy. Ảnh minh họa

Sau khi cưới, vợ tôi sinh cho tôi một con gái vô cùng đáng yêu. Tuy nhiên, hoàn cảnh nhà tôi lúc đó rất khó khăn, bố và bà nội thường xuyên ốm yếu, con tôi mới chào đời nên càng khó khăn gấp bội. Mọi chi tiêu trong nhà trông cả vào đồng lương công nhân eo hẹp. Thấy bế tắc quá, tôi bàn với vợ sẽ vào miền Nam để tìm cơ hội đổi đời. Tôi tính sau khi có được công việc ổn định, tôi sẽ đón vợ vào trong đó.

Vào miền Nam, tôi xin làm ở một công trường xây dựng với mức lương khá. Công việc nặng nhọc, vất vả, tôi hiếm khi có cơ hội về nhà. Ngay cả những dịp lễ Tết, tôi cũng hạn chế về quê vì lúc đó giá tàu, xe khá đắt. Đổi lại, tôi tiết kiệm được khá nhiều tiền gửi về cho vợ.

Năm nay, dự án kết thúc sát với dịp nghỉ lễ 2/9, tôi nhanh chóng thu xếp, dọn dẹp đồ đạc để về quê thăm gia đình. Trên đường về, tôi vô cùng hạnh phúc khi tưởng tượng ra gương mặt vợ, con gái, bà nội… những người mà hàng ngày tôi chỉ được nhìn qua màn hình điện thoại mờ ảo.

Khi về đến nhà, tôi rơm rớm nước mắt khi được ôm chầm lấy vợ và con gái. Con gái tôi đã lớn hơn rất nhiều. Sau khi nói vài câu chuyện, vợ tôi vội vã chạy vào bếp nấu cơm. Tuy nhiên, tôi để ý thấy, tay cô ấy có vẻ bị đau và chân cô ấy đi tập tễnh. Tôi hỏi thì cô ấy chỉ nói rằng do đi xe máy không cẩn thận nên bị ngã.

Thấy tôi về thăm quê, một số người hàng xóm cũng tới chơi. Khi tiễn bác Hà, bác hàng xóm thân thiết ra cổng, bác có ghé tai nói nhỏ với tôi rằng: “Cháu thật có phúc mới cưới được cái Phương (vợ tôi) làm vợ. Con bé vừa đảm, vừa chăm chỉ lại chịu nhiều thiệt thòi. Nhìn chân tay nó kìa, làm việc nặng nên nhiều khi bị thương, thâm tím hết cả”.

Thấy tôi tỏ vẻ ngạc nhiên, bác nói tiếp: “Cái Phương nó xin làm tạp vụ ở nhà hàng để kiếm thêm chút tiền. Hôm đó, do gặp phải khách hàng say rượu nên nó bị hành hung, chân mới đi tập tễnh như vậy”.

Nghe bác nói, tôi chết lặng vì xót xa, vì thương vợ. Tôi đi làm ăn, vợ tôi ở nhà đã chịu nhiều khổ đau, ấm ức. Thời gian tới, công ty tôi có một dự án lớn, nếu tôi tiếp tục đi làm thì sẽ kiếm được rất nhiều tiền. Nhưng để vợ ở nhà chịu đựng khó khăn, vất vả một mình tôi thấy không đành lòng. Mấy hôm nay, tôi vắt tay lên trán suy nghĩ nhiều mà không biết làm sao cho phải. Xin hãy cho tôi một lời khuyên.