Dù đã áp dụng nhiều biện pháp, hình thức cảnh báo, xử lý nhưng số vụ tài xế lái xe trong tình trạng say rượu bia vẫn không ngừng gia tăng tại hầu hết các nước trên thế giới. Đây cũng chính là nguyên nhân của nhiều vụ tai nạn đặc biệt nghiêm trọng đã trở thành nỗi sợ hãi ám ảnh với người tham gia giao thông, gây không ít bức xúc, phẫn nộ trong dư luận. Loạt bài “Những tai nạn thảm khốc do tài xế phê ma túy/say xỉn” sẽ phần nào giúp độc giả hình dung những gì mà cả hung thủ và nạn nhân đã phải trải qua để có được sự lựa chọn tốt nhất cho mình. |
Jessica Rasdall luôn bị ám ảnh vì đã gây ra cái chết cho bạn thân do say rượu.
Dưới đây là những lời tâm sự của nữ sinh 19 tuổi người Mỹ Jessica Rasdall cũng là tài xế trong câu chuyện này.
Ký ức đau thương
Laura và tôi như hình với bóng kể từ khi chúng tôi mới 5 tuổi. Cô ấy cao ráo và xinh đẹp với mái tóc vàng suôn thẳng; tôi thì thấp hơn với mái tóc xoăn sẫm màu. Lớn lên bên nhau, chúng tôi yêu thích cùng một loại âm nhạc, thích xem cùng một bộ phim và cùng chia sẻ mọi chuyện buồn vui mỗi ngày. Lên đại học, tuy học ở 2 trường nhưng chúng tôi vẫn là những người bạn tốt nhất của nhau và làm việc bán thời gian tại cùng một nhà hàng ở địa phương.
Một buổi tối, tôi trở về nhà sau giờ làm việc, người mệt nhoài. Chuông điện thoại vang lên, đó là Laura. "Đến đây đi Jessica", Laura nài nỉ. Đó là tối thứ bảy, vì vậy tôi không để cô bạn thân thuyết phục nhiều. Tôi lái chiếc xe của mình đến ký túc xá nơi Laura sống. Ban đầu, chúng tôi dự định đi đến một bữa tiệc đang diễn ra trong khuôn viên trường cô ấy nhưng sau đó quyết định cùng nhau tới hộp đêm vui vẻ.
Xe của Laura đang ở gara sửa chữa nên cả hai cùng đi xe của tôi. Chúng tôi mất 40 phút mới đến được hộp đêm. Vào bên trong, chúng tôi được phục vụ như những thượng khách với rất nhiều loại rượu để lựa chọn, sau khi nói dối độ tuổi của mình lên 21. Hai ly whisky, hai chai rượu vodka, thêm cả chút rượu táo và nước ép việt quất được đưa ra. Cho đến lúc này, dù đã tự hỏi mình hàng triệu lần nhưng tôi vẫn không hiểu lúc đó đã nghĩ gì mà có thể dễ dàng chấp nhận tất cả số rượu ấy trong khi sẽ phải lái xe về nhà.
Thế rồi tôi và Laura quay cuồng trong tiếng nhạc, tiếng hò reo và ko ý thức được những gì đang đưa lên miệng. Chúng tôi rời hộp đêm lúc 3h sáng, sau khi nhảy nhót gần bốn tiếng đồng hồ. Kỳ lạ thay, lúc đó tôi lại cảm thấy mình tỉnh táo.
Trên đường về nhà, chúng tôi đã rất phấn khích sau một đêm vui vẻ, hát và cười ầm ĩ. Đó là ký ức cuối cùng của tôi về Laura. Điều tiếp theo tôi biết được là mình đã thức dậy ở chiếc ghế tài xế. Xung quanh tôi, chiếc xe như thể bị vò nát, bẹp dúm. Những mảnh kính chắn gió bị vỡ nằm trên khuôn mặt đầy máu của tôi. Nhìn sang ghế bên cạnh, tôi thấy một người phụ nữ tóc vàng, mặt cô ấy quay về phía cửa xe. "Bạn ổn chứ?", tôi bắt đầu run rẩy sau khi nhận thức được vấn đề. Cô ấy không trả lời. Tôi vừa khóc vừa cố mở cửa, nhưng nó đã bị kẹt. "Giúp tôi với!", vừa hét tôi vừa cố thoát ra ngoài.
Chuỗi ngày sống trong tội lỗi
Khi tỉnh dậy lần tiếp theo vì ồn ào, tôi thấy có rất nhiều người xung quanh. Họ đang cố bật tung mui xe và kéo tôi ra khỏi đống đổ nát. Có một vết thương lớn ở đầu và tai trái của tôi gần như bị đứt. Người ta vội đưa tôi đến bệnh viện, trên đường đi loáng thoáng nghe thấy một viên cảnh sát mô tả chiếc ví anh tìm thấy ở hiện trường. Đó là chiếc ví mà người bạn thân nhất của tôi rất thích. “Cô ấy ổn chứ?”, tôi hỏi và viên sĩ quan lắc đầu.
Mẹ đã cố gắng an ủi tôi nhưng tôi thật sự bị kích động. “Con đã giết Laura “, tôi hét lên. Tôi không có ký ức nào về vụ tai nạn, chỉ mơ hồ cảm thấy rằng dường như chiếc xe của tôi đã rẽ ra khỏi đường và trượt xuống dốc, đập vào một cái cây. Và mặc dù cả hai chúng tôi đều đeo dây an toàn nhưng cú va đập quá mạnh đã giết Laura ngay lập tức.
Kết quả xét nghiệm máu của tôi cho thấy nồng độ cồn vượt rất nhiều so với ngưỡng cho phép. Tôi được xuất viện vào đúng ngày sinh nhật thứ 19 của mình và cũng là ngày đưa tang Laura. Trong cơn tuyệt vọng, tôi chỉ muốn nói lời tạm biệt với người bạn tốt nhất nhưng bố mẹ nói rằng tôi không được chào đón. Tôi đã xin lỗi nhiều lần nhưng họ không thể tha thứ cho tôi. Tôi hiểu điều này, bản thân tôi cũng không thể tha thứ cho mình.
Gương mặt xinh đẹp với nụ cười tỏa nắng của cô ấy luôn hiện về trong mỗi giấc ngủ. Tôi đã hai lần tìm cách tự sát bởi không chịu được nỗi ám ảnh này và cũng không muốn chấp nhận thực tế mình là nguyên nhân gây nên cái chết cho Laura.
Một tháng sau vụ tai nạn, tôi bị buộc tội ngộ sát trong khi lái xe do ảnh hưởng của rượu với thời gian giam giữ có thể lên đến 15 năm.
Trong hai năm tiếp theo, trong khi chờ đợi bản án được thực hiện, tôi bắt đầu kể lại câu chuyện của mình tại các trường học và nhóm cộng đồng và nói về những nguy hiểm khi lái xe dưới ảnh hưởng của ma túy và rượu. Cuối cùng, bản án chính thức cũng được tuyên. Tôi sẽ phải chịu bốn năm tù giam và hai năm quản chế sau đó.
Tôi nhớ Laura rất nhiều. Suốt quãng đời còn lại, tôi phải thức dậy mỗi buổi sáng mà không có người bạn tốt nhất của mình. Tôi đã giết cô ấy.
-------------------------------------------
Mời quý vị đón đọc phần tiếp theo của loạt bài “Những tai nạn thảm khốc do tài xế phê ma túy/say xỉn” vào 4h ngày 25/10/2018.
“Khi bạn làm một điều gì đó sai trái, bạn sẽ cố gắng tìm ra cách để sửa chữa, bù đắp lỗi lầm của mình. Nhưng với...