Tôi năm nay 25 tuổi, tôi làm quản lý một cửa hàng bán đồ chơi trẻ em với mức lương khá. Trước Huy- chồng tôi bây giờ, tôi đã có một vài người bạn trai nhưng chuyện tình cảm của chúng tôi chẳng đến đâu. Bố tôi vốn là một con bạc khát nước. Mẹ tôi vì không chịu nổi những trận đòn và cảnh nợ nần, túng thiếu đã bỏ đi theo người khác từ khi tôi được 3 tuổi. Tôi lớn lên bên bố và ông bà nội. Khi tôi đưa bạn trai về nhà ra mắt, bố tôi nói rằng nếu muốn kết hôn với tôi, anh ấy phải trả cho ông khoản nợ 200 triệu- ông đang bị siết nợ. Hai người bạn trai đã bỏ tôi ra đi sau khi biết được hoàn cảnh gia đình của tôi.
Hình minh họa
Sau đó, tôi đã gặp chồng tôi. Huy hơn tôi 4 tuổi, mặc dù anh cũng nghèo nhưng anh yêu tôi thật lòng, nguyện che chở cho tôi cả đời. Biết được hoàn cảnh của tôi, anh không chê bai mà động viên tôi rất nhiều. Lần đầu tiên tôi đưa Huy về nhà, giống như với mấy người bạn trai trước, bố tôi lại đòi tiền để trả nợ. Anh ấy nói rằng anh ấy không có tiền nhưng sẽ đưa bố tôi 50 triệu trước. Bố tôi mừng lắm nên đã đồng ý gả tôi cho anh.
Khi tôi về nhà anh ra mắt, mẹ anh tất nhiên không chấp nhận một đứa con dâu như tôi. Mẹ anh nói rằng mẹ tôi hai đời chồng, bố tôi lại là một con bạc khát nước. Sinh ra và lớn lên trong một gia đình như thế, tôi không thể là một đứa con gái ngoan ngoãn. Tôi thừa nhận và không có gì bao biện về hoàn cảnh gia đình nhà mình. Trải qua nhiều khó khăn, sóng gió, Huy vẫn nắm tay tôi và nói rằng tôi là người duy nhất anh muốn lấy làm vợ.
Cho đến khi chúng tôi cưới nhau, tôi vẫn chưa nhận được lời chúc phúc từ mẹ chồng. Bà vẫn giữ mối ác cảm với tôi, khi gặp tôi, bà thường chỉ ừ, gật chứ không nói với tôi lời nào.
Trong đêm tân hôn, khi tôi và chồng đang nằm trên giường và chuẩn bị cho màn động phòng ngọt ngào thì mẹ chồng tôi đột nhiên đòi mở cửa.
“Huy, mẹ mới nhận được xấp ảnh này, mẹ phải cho con xem, con mở cửa ngay cho mẹ”, mẹ chồng tôi nói.
Vừa vào đến phòng, mẹ chồng tôi vừa chửi bới, vừa quăng xấp ảnh chụp cảnh tôi ăn mặc mát mẻ, bưng bê, phục vụ ở quán bar cho tôi và Huy xem khiến tôi điếng người. Tôi không biết những bức ảnh đó bị chụp từ bao giờ.
Đó là những bức ảnh ghi lại thời kỳ đen tối nhất của tôi. Vì bố tôi cờ bạc, nợ nần, tôi buộc phải vay nặng lãi của bọn xã hội đen để trả nợ cho bố. Cuối cùng, tôi bị các chủ nợ ép đến các quán bar làm việc để trả nợ. Tôi không có lựa chọn nào khác ngoài đồng ý.
Thấy Huy bất ngờ, tôi òa khóc níu lấy tay anh như chỗ bám víu cuối cùng. “Anh Huy, anh phải tin em. Em phải làm phục vụ ở quán bar để trả nợ cho bố em. Nhưng em không làm gái đâu anh. Anh phải tin em”, tôi khóc.
Thấy tôi khóc, Huy chỉ mỉm cười và ôm tôi vào lòng. “Anh biết chuyện này từ lâu rồi. Em đừng lo, anh tin em.”
Rồi Huy ôn tồn bảo với mẹ: “Mẹ à, con đã hẹn hò, tìm hiểu Ngân đến 2 năm cơ mà, những bức ảnh này con được xem rồi. Mẹ hãy tin Ngân và đừng làm khó dễ cho cô ấy nữa.”
Đêm tân hôn đó, tôi đã khóc rất nhiều vì quá xúc động. Tôi thật có phúc khi có được người chồng tốt như thế. Cho đến giờ, mẹ chồng vẫn giữ mối ác cảm với tôi nhưng tôi mong một ngày kia bà sẽ hiểu.
Sự thật phía sau khiến anh tổn thương sâu sắc và tìm cách ly dị vợ ngay lập tức.