Dù em là gái tân, còn Bằng - chồng em, đã qua một đời vợ, có 2 con riêng, còn hơn em đến 15 tuổi nhưng ai cũng bảo em là "chuột sa chĩnh gạo".
Gia đình nhà chồng em giàu có mấy đời, chồng em mới 37 tuổi đã là Thạc sĩ Kinh tế, làm tiếp quản một công ty bề thế hơn 200 nhân viên, tài sản lên tới vài trăm tỷ. Sau đám cưới, Bằng cũng sắp xếp cho em một công việc văn phòng ở công ty của mình. Anh thủ thỉ: "Em chỉ cần đi làm văn phòng cho vui thôi, còn bao nhiêu lo lắng trong nhà anh gánh vác tất".
Ai cũng bảo em chuột sa chĩnh gạo. Ảnh minh họa
Và cuộc sống diễn ra đúng như vậy. Chuyện nội trợ, dọn dẹp đã có Ôsin lo, em muốn đi đâu chơi cũng có xe đưa xe đón. Hàng ngày, hết giờ làm việc, em về nhà, ăn mặc xinh đẹp, cắm hoa, bày bàn ăn đẹp đợi chồng.
Bằng cũng không tiếc tiền dẫn em đi mua những bộ quần áo hàng hiệu lộng lẫy để dẫn vợ đi dự tiệc tùng. Lúc nào Bằng cũng hớn hở: "Bạn bè anh ghen tị với anh lắm đấy!". Mỗi ngày, Bằng gọi điện cho em năm, bảy cuộc chỉ để hỏi vợ làm gì, ăn gì, mấy giờ về, nếu đi chơi thì đi với ai, đến đâu...
Những tưởng em sẽ chìm đắm trong hạnh phúc. Nhưng càng ngày, em càng cảm thấy chồng mình đang siết chặt sợi dây vô hình quanh cổ em. Cái gì chồng em cũng làm sẵn cho em. Đi chơi ư- có lái xe, có người đặt bàn ăn. Muốn về nhà mẹ đẻ ư: mua gì, đi giờ nào, mấy giờ về đều được xếp lịch.
Em mua được cái áo cổ trễ, vừa mặc lên chồng em đã cáu bẳn: "Áo xống gì mà vừa rẻ tiền, vừa hở hang, không được mặc". Đi mua quần áo, anh ấy cũng không cho em chọn mà chọn theo sở thích của anh ấy. Em đi làm về muộn 30 phút là anh ấy đã căn vặn, tra hỏi. Em mệt mỏi không muốn đi dự tiệc anh ấy cũng không đồng ý, nói rằng: "Em là niềm tự hào của anh. Cần giữ thể diện cho chồng".
Điện thoại của em cũng bị anh ấy kiểm soát. Có lần, em vô tình gặp một cậu bạn học phổ thông, chúng em có trao đổi điện thoại. Khi nhìn thấy, suốt đêm, chồng em tra hỏi về mối quan hệ, có gì thân thiết, thân thiết đến đâu, đã đi đâu, làm gì.
Em trả lời mệt lả, xin anh ấy đi ngủ, anh ấy dựng em dậy, pha cafe cho em để em tỉnh táo và trả lời tiếp. Từ đó trở đi, em làm gì cũng phải xin phép và chỉ được quá giờ quy định nhiều nhất là 15 phút... Cuộc sống như bị cầm tù, ngột ngạt và sợ hãi.
Nhưng giờ đây em thực sự sợ hãi. Ảnh minh họa
Trước khi cưới, em quá choáng ngợp trước sự tấn công của Bằng với những lời có cánh, những món quà xa xỉ nên em cũng không tìm hiểu nhiều về cuộc hôn nhân trước của Bằng. Qua lời kể qua loa của chồng, em chỉ biết vợ cũ của Bằng là người "sướng quá hóa rồ", có chồng rồi vẫn không an phận, lả lơi, bồ bịch. Nghe thế, em càng thương chồng.
Nhưng giờ có lẽ em đã lờ mờ hiểu cái "sướng quá hóa rồ" mà vợ trước đã làm là gì. Bởi vì, với quan điểm của Bằng, chỉ cần mặc áo cổ hơi trễ, đi chơi với bạn về muộn quá giờ quy định hoặc cười quá tươi với đồng nghiệp nam cũng là "không an phận".
Có lần, em đã cố sức phản kháng bằng cách mặc áo hai dây đi chợ. Lập tức tối hôm đấy Bằng đã tra tấn em cả tối. Không đánh đập, Bằng tìm cách cấu véo vào các chỗ nhạy cảm, vùng kín trên cơ thể em khiến em đau đớn muốn chết. Mặc vợ khóc, Bằng lại tiếp tục cưỡng bức em đến mức ngất xỉu. Hai vợ chồng ở riêng, phòng ngủ còn cách âm, em kêu đến khản tiếng cũng chẳng ai tới cứu em cả.
Hôm sau, Bằng lại quỳ xuống xin lỗi em vì "quá yêu", "vì vợ quá đẹp", "vì sợ mất vợ"... Sau đó, anh ấy tặng em dây chuyền to đùng và một đống túi, áo hàng hiệu. Em đã cố gắng tha thứ nhưng từ đó, bóng ma cứ ám ảnh em.
Thấy em nhiều lúc thất thần, Bằng đã nửa đùa nửa thật dọa em: "Nếu em thay lòng đổi dạ thì anh sẽ không để yên, quá lắm thì cùng chết". Anh ta còn bảo: "Công việc của anh, chị em là anh xin, anh muốn nó nghỉ lúc nào thì nó nghỉ lúc đó. Tiền thay thận, chữa bệnh của bố em hơn 2 tỷ, giấy vay hồi đó bố mẹ em viết, anh vốn chỉ để cho các cụ yên tâm. Nhưng nếu em bỏ anh thì anh cũng không biết thế nào?".
Em thực sự sợ hãi. Em phải làm thế nào với cuộc hôn nhân của mình đây? Xin mọi người cho em một lời khuyên?
Tôi phải thú thật rằng, khi nghe vợ sắp cưới của mình nói không còn trong trắng, tôi đã khá sốc.