Hàng làm nail trên phố N.H.H bỗng nhộn nhạo hẳn lên vì sự xuất hiện của Minh T. Áo Zara hợp mốt diện cùng quần Dolce mác sáng choang tôn "nhiệt tình" cơ thể được gọi là “tạm đẹp” của bà mẹ một con còn rất trẻ. Làn da trắng muốt nhờ chục lần lột da trước đó, nhưng gương mặt khá mệt mỏi vì chuyến “xõa” đêm qua, T phờ phạc yêu cầu sơn màu móng đỏ đun để tối còn dự cái sinh nhật trên M bar.
Bộ móng tay dài cầu kỳ đã được đính hạt lấp lánh. Thắc mắc nhỏ “tay thế này thì chăm con làm sao, thay bỉm khó lắm” bị cười thẳng vào mặt, T bảo “Điên à mà chăm nó, mệt bỏ mẹ. Toàn bà ngoại làm hết. Không thì ôsin. Cuối tuần cho lên Vườn cổ tích (vincom) chơi 1 lần là được rồi”. Bà mẹ trẻ giãy nảy khi nhắc đến chuyện chăm con, nhưng lại rất háo hức khi kể những chuyến đi chơi, ăn hưởng.
Ai biết T đều chẳng còn lạ gì cảnh này, từ khi “đức lang quân” bỏ vào Sài Gòn với gái, T hận chồng nên cũng phải chơi bời cho bằng được. Không bar sàn nào thiếu mặt bà mẹ 25 tuổi, quần áo đồ hiệu, túi xách cũng phải Chanel classic, tất cả đều do ông bà ngoại tài trợ. T không đi làm, đang tính mở một cửa hàng thời trang cho “qua ngày đoạn tháng”. Nhắc đến chồng, T hận lắm. Bao giờ mở mồm ra cũng gọi chồng là “Thằng chó”. Cô không biết, hoặc cố chối bỏ sự thật là anh chồng vì không chịu nổi thói ăn chơi, bỏ bê con cái của vợ đã phải tìm một chốn khác bình yên hơn cho mình.
Chỉ khổ thằng con trai 3 tuổi, suốt ngày gọi bà ngoại là “mẹ”. Bà nuôi, bà chăm bẵm và tương lai là bà cũng dạy học luôn. Mà bản thân T có bế nó ra đường, cũng không ai bảo cô là mẹ nó. T chẳng quan tâm lắm đến chuyện ấy, những cuộc vui mất xác, những đêm hết mình với “buffet 5 món” (5 loại chất kích thích gồm cần (tài mà) – ke – kẹo (thuốc lắc) – đá) quan trọng hơn. Gái một con nên cách chơi cũng khác các em 9x.
Những cuộc vui có T tham gia luôn phải hoành tráng, tổ chức ở những bar đắt và đẹp nhất, "bay" thì phải chọn "phòng gia đình" ở khách sạn 4 sao trở lên hoặc sang thẳng Bằng Tường, Quảng Châu... - Trung Quốc để chơi cho tới bến. Đối tượng chọn lọc phải toàn giai đẹp gái xinh, trong đó cũng không ít các bà mẹ trẻ như T, sẵn sàng vứt con ở nhà, có làm sao đã có bà trông, để còn rảnh rang “lo” cho đời mình. Tương lai là một thì khá xa lạ với những gái một con như Minh T.
“Sao phải nghĩ, có đứa con “làm vốn” rồi, không chơi thì làm gì bây giờ. Thời buổi này chết lúc nào không biết, sống hôm nay cần gì để ý đến ngày mai”, lý do nghe ngỡ ngàng, mà cũng thật chua chát.
Ngày làm đẹp, tối bar sàn và đêm đi bay, “lịch” thế nào thì cứ thế mà thực hiện. Nhìn T, không ai bảo đây là mẹ của đứa con trai 3 tuổi. Nhất là khi kiều nữ thản nhiên cầm ống hút quấn bằng tiền, rít hai đường “vitamin K” (ketamin) mà T hay thích thú bảo “đường quốc lộ”. Hay khi cô ngồi bên “coóng” (bình) đập đá, mắt lim dim sau mỗi lần hút và đôi môi được tô son đỏ choét lại liên tục kể về “thằng chồng khốn nạn bỏ em theo gái”.
Nghiện chất kích thích, cứ cuối tuần T lại “đập đá”, bay ke còn các ngày bình thường, hứng lên thì mua cần Ca (tài mà Canada) về cuốn để hút một mình. T bảo càng chơi lại càng thấy buồn, nhưng không chơi thì “đời quá nhạt”. Tàn cuộc vui, để thỏa mãn nhu cầu T cũng “bừa” với vài dân chơi, hoặc các anh “bộ đội” trốn vợ đi bay. Không biết những lúc “mất người” như thế, T có quên được chuyện chồng theo gái hay có chút nghĩ ngợi gì về đứa con trai chỉ “thi thoảng” được mẹ cho lên Vườn cổ tích.
Ly dị chồng cách đây 2 năm, B.Vân và con gái sống cùng bố mẹ ở căn nhà nhỏ trên phố Cửa Nam. Mỗi cuộc hôn nhân đều có lý do riêng để tồn tại, cũng từng ấy lý do để tan vỡ. Đàn bà sợ làm single mom, nhưng “ít ra” vẫn còn có Vân, và những cô gái đặt tự do lên trên tất cả, kể cả hạnh phúc gia đình.
Vân thường bảo “Em bỏ chồng chứ không phải nó bỏ em”. Hôn nhân là thích thì ở với nhau, chán thì bỏ, chẳng sao cả. Vân kể, em yêu thì yêu hết mình, nhưng đừng ai làm gì đụng đến tự do của em. Ngay cả đứa con gái 5 tuổi cũng không “nên” đụng vào tự do của mẹ.
Trong suy nghĩ của bà mẹ “yêu tự do” thì quan tâm đến con không phải là ngồi cho nó ăn từng bữa, lo lắng khi thấy con sốt mọc răng, hay tắm táp cho nó mỗi chiều, nghiên cứu thực phẩm cho trẻ… Mà là quan tâm về quần áo, đồ hiệu trẻ em, thi thoảng hỏi bà xem cháu lên được mấy cân. Những nỗi lo rất đỗi ngây thơ và “phớt”. Y như cách sống của Vân vậy.
Câu hỏi “Ai trông Bông?” luôn được Vân trả lời nhanh gọn: “Bà chứ ai, riêng mẹ đi bao lâu cũng được, ở nhà nó cũng chẳng theo”. Thật lạ khi người mẹ nhắc đến đoạn con không theo mà giọng vẫn tỉnh bơ, như thể chỉ là đứa cháu họ, hay em út bình thường thôi. Phải một mẹ khác trên cái web phụ nữ hay vào, chắc là ngồi khóc ngon lành vì tủi thân rồi.
Khi chia tay, anh chồng vẫn chu cấp đầy đủ cho cả hai mẹ con nên Vân sống khá thoải mái. Cũng như Minh T, Vân có đam mê đặc biệt trong việc “mượn chất kích thích giải khuây”. Nhưng khác T, cô xem thường trò đập đá: “Chỉ nhà quê mới chơi mới thích đập đá, vừa bẩn vừa không sang. Chuẩn là phải hít coca, đắt lòi mắt”. Vì ở Hà Nội, “bộ môn” Vân thích không phổ biến nên cứ cuối tuần là kiều nữ lại cùng hội các chị em chán chồng, thích chơi rủ nhau vào Sài Gòn du hí.
Hội bay tụ họp trong một quán karaoke ở quận 4 sau bữa “dẩy đầm” tơi bời ở quận 1. Những chai rượu mạnh được đem ra, thêm vài ba “chỉ” ketamin kim tuyến, chục viên thuốc lắc vứt tràn lan trên bàn. Nhưng đó mới chỉ là “á hậu” thôi, Vân thì thào. “Hoa hậu” là một túi nilon bé bằng 2 đốt ngón tay, trắng muốt, theo Vân thì giá một chấm như thế thuộc dạng trên trời, được tính bằng USD. “Chơi cái này vào thì quên hết loại khác đi, không có thứ gì trên đời phê hơn cocain”, Vân cười thích thú và cuộc vui được bắt đầu với loại nhạc house ưa thích.
Khi tất cả mọi người đã đủ phê, Vân mới chia cocain lên tay mỗi “thần dân”, mọi người nhanh chóng đưa tay lên mũi hít thật mạnh. Chỉ vài giây sau, không ai còn có thể nói 1 câu, các dân chơi chìm trong sự phê pha tột đỉnh. Gương mặt xinh đẹp của Vân giãn ra kèm theo một nụ cười thỏa mãn, trong khi mắt vẫn nhắm nghiền. Dân chơi cocain kể rằng “Hít vào thì nghĩ đến cái gì, nhìn thấy cái ấy luôn. Phê hơn ketamin nhiều lần mà chơi xong đầu óc trong veo, không hề mê sảng, nôn mửa. Hơn nữa, nhiều khi có tiền cũng chẳng có hàng mà chơi, hiếm lắm” .
Mỗi lần vào Sài Gòn, luôn có một đại gia sẵn sàng bao Vân và đám bạn thỏa sức mê mải với những cuộc bay, ngập ngụa trong làn khói cocain được "xách tay" từ Campuchia sang hoặc từ Mỹ về. “Miết” đời mình trong giới ăn chơi suốt từ năm 18 tuổi đến giờ, đã 28 cái xuân xanh và chỉ có tài sản duy nhất là đứa con gái mang gương mặt đẹp như tranh vẽ, dường như kiều nữ vẫn chưa thấy thỏa mãn, chưa thể dừng lại cuộc chơi để lo cho phần tiếp theo của đời mình.
Trên chiếc Iphone của Vân, hình nền là cô con gái buộc hai bím tóc xinh xắn đang ôm bà ngoại cười rất tươi. Hỏi sao không để ảnh hai mẹ con, Vân cười chua chát “Nó có chịu theo mẹ để chụp đâu”. Chẳng biết khi nói câu ấy, kiều nữ "một con" có thấy chạnh lòng?