Tôi 37 tuổi, có 3 con, đủ nếp đủ tẻ, gia cảnh đàng hoàng, trí thức. Sau 12 năm cưới nhau, chúng tôi có nhà, có xe, kinh tế và công việc ổn định kiếm ra tiền đều đặn. Tôi cũng có chút nhan sắc, biết chăm chút bản thân, hết lòng với chồng con, cư xử biết điều, nhã nhặn dù đôi khi hơi nóng tính.
Tôi được lòng gia đình nhà chồng. Vợ chồng tôi hòa hợp nhau về nhiều mặt, kể cả tình dục. Chồng tôi có ngoại hình ổn, hiền lành, trung thực trong mọi chuyện (ngoại trừ trong vấn đề của chúng tôi), biết làm kinh tế, chăm lo gia đình. Tôi là người yêu đầu của anh. Anh không nhậu nhẹt, cờ bạc, yêu vợ thương con. Khi tôi ốm anh lo lắng và chăm sóc rất tận tình. Tôi cảm nhận anh yêu tôi, rất chiều tôi, nếu vợ chồng cãi nhau thì người thắng chắc chắn là tôi.
Chồng tôi tốt bụng, biết kiếm tiền, chỉ có tật "bóc bánh trả tiền". Ảnh minh họa
Cũng nhờ anh chu toàn mà cuộc sống kinh tế của chúng tôi rất ổn. Anh chỉ có tật xấu duy nhất là "bóc bánh trả tiền", không phải ngoại tình mà là qua lại với gái gọi. Đã bao nhiêu năm chúng tôi đau khổ, suýt chia tay vì cái tính này. Lần đầu tiên là năm con đầu của tôi 2 tuổi, anh bị bệnh lậu (may là chưa kịp lây cho tôi thì đã phát bệnh nên chữa trị dứt điểm).
Tôi tra hỏi, anh khai là đi massage thư giãn và oral sex nên dính. Lần đó tôi sốc lắm, đau đớn dằn vặt, còn thoáng có ý định tự tử. Sau đó anh van xin, nói là lỡ dại lần đầu. Vì nghĩ đến con và tình cảm vợ chồng vẫn còn, tôi bỏ qua.
Sau đó được nửa năm, anh lại tái phạm. Lần nào chúng tôi cũng dằn vặt, ầm ĩ lên, sau đó lại làm hòa. Có lẽ tôi cũng yêu anh và nuối tiếc cuộc sống bình yên này nên nhắm mắt tin hết lần này qua lần khác. Đỉnh điểm năm kia tôi đã làm đơn ly hôn, lấy giấy ở ủy ban và quyết định thưa chuyện với bố mẹ chồng.
Chính anh lại khiến tôi mềm lòng. Anh mang bố mẹ và con cái ra để thề, tôi chỉ cười nhạt: "Nếu lời thề mà ứng nghiệm thì không biết bao nhiêu năm qua bố mẹ và con cái anh chết biết bao nhiêu lần rồi". Sau đó anh sợ quá, cầu cứu mẹ đẻ tôi, mẹ phân tích hơn thiệt cho tôi, hứa đảm bảo cho anh không tái phạm, sau đó xin hộ anh. Tôi lại cho qua. Phải nói thêm, tôi là người vui vẻ và dễ tha thứ, khi đã quyết định cho qua là sẽ không bao giờ nhắc nhở hay dằn vặt gì.
Lần nào chồng tôi cũng hứa hẹn nhưng không chừa. Ảnh minh họa
Năm ngoái anh lại mắc lỗi, tôi chẳng nhớ chúng tôi đã trải qua như thế nào nữa nhưng rồi tôi lại bỏ qua cho anh với lời cam kết lần cuối cùng. Anh hứa lần sau không bao giờ dám mở mồm xin tôi nữa mà sẽ đồng ý ký đơn luôn.
Nếu tính chi ly thì trung bình một năm anh dính phốt đôi lần (là bị tôi phát hiện, còn những lần không biết thì tôi không nói). Hôm qua tôi lại tiếp tục thấy tin nhắn anh hẹn gái gọi đến nhà nghỉ. Điện thoại chồng tôi một ngày rất nhiều tin nhắn, chắc vì thế mà anh xóa không hết.
Vợ chồng tôi rất thoải mái trong việc công khai mọi thứ với nhau, mật khẩu của nhau chúng tôi cũng biết rõ. Có lẽ vì nó diễn ra quá nhiều lần rồi nên cảm xúc của tôi bị chai lỳ. Giờ sự việc xảy ra tôi không gây rối ren hay khóc sướt mướt vật vã gì nữa, chỉ im lặng với chồng. Tôi vẫn làm việc, đưa con đi chơi ngày hôm nay, chỉ suy nghĩ mình nên làm gì, có ly hôn không?
Tôi còn con cái, chúng cần bố, tôi cũng có thói quen dựa dẫm vào chồng (dựa về mặt tình cảm) vì chồng rất chiều tôi. Còn tiếp tục sống chung thì tôi quá chán ngán với đời sống tình dục phong phú của chồng. Tôi thấy mình nhiều lần nói về việc ly hôn rồi lại thôi như một trò cười vậy, giống một con hề trong mắt chồng.
Chồng tôi từ hồi lập nghiệp đã đến bên tôi, lỡ chân vào cờ bạc, lô đề, chơi tài chính... đủ cả, nhưng tôi vẫn an ủi động viên anh vượt qua và tha thứ được, anh cũng không tái phạm, chỉ riêng chuyện trai gái thuộc phạm trù cấm kỵ của tôi thì anh mãi chẳng sửa được.
Đến bây giờ tôi tin, một là chúng tôi quyết định chấm dứt, hai là tôi xác định tập quen, nhắm mắt làm ngơ, chắc chắn anh sẽ chẳng dứt được việc này đâu. Từ hôm qua đến hôm nay chúng tôi không nói chuyện gì với nhau. Anh sợ tôi, nhìn tôi bằng ánh mắt e dè, không dám nhìn thẳng. Có lẽ anh biết tính tôi nên không dám mở miệng, sợ tôi lại bộc phát chửi bới trong khi hôm nay con chúng tôi ở nhà.
Chúng tôi đang im lặng với nhau như thế. Tôi phải làm sao đây? Có nên chấm dứt một lần cho hết dằn vặt không, hay lại vì con mà cho qua? Nếu cuộc sống vợ chồng cứ tồn tại chuyện đó thì có gọi là vợ chồng đúng nghĩa? Tôi cảm thấy bế tắc. Xin cho tôi lời khuyên.
(*) Tít bài đã được Dân Việt đặt lại.