Thời sinh viên, khi đang theo học trung cấp kế toán, tôi yêu Tuấn, bạn học cùng lớp. Tuy nhiên mối tình đầu nhanh chóng kết thúc khi lần đầu tôi dẫn Tuấn về ra mắt bố mẹ. Các cụ nói: "Con trai phải cao hơn con gái một cái đầu". Đường đường là đấng nam nhi mà xuất phát điểm chỉ trung cấp làng nhàng, bố mẹ tôi có ý chê Tuấn không có chí tiến thủ. Các cụ quên rằng con gái họ học hành cũng chỉ "thường thường bậc trung".
Nhưng bố mẹ tôi, đặc biệt ý bố là ý trời. Tôi hiểu tính ông từ lâu nên biết mình có phản kháng chỉ tốn công vô ích.Bố tôi là chỉ huy trong quân đội. Có lẽ tính cách cứng rắn và có phần bảo thủ của ông do tính chất nghề nghiệp mà ra. Còn mẹ tôi là cán bộ hội phụ nữ nơi địa phương chúng tôi đang sinh sống. Tính bà mềm dẻo và khéo léo hơn, tuy nhiên sự ảnh hưởng của bố quá lớn và bao trùm trong gia đình nên mẹ phải lựa theo.
Tôi đưa ai về bố tôi cũng soi xét rất kỹ. Ảnh minh họa
Có lần thấy bố cư xử rất vô lý nhưng mẹ vẫn phải cúi đầu, tôi lựa lúc chỉ có hai mẹ con và đem thắc mắc chia sẻ với mẹ. Bà thở dài buồn bã: "Một nước có hai vua thì hỏng con ạ". Có nghĩa mẹ tôi ngay từ đầu đã mặc định và tôn vinh bố là "vua" trong gia đình.
Sự tôn sùng có phần thái quá đó dẫn đến tính cách ông "thét ra lửa." Sống từ nhỏ trong nề nếp gia đình như thế nên tôi và anh trai cũng chỉ nhẫn nhịn làm theo ý ông mà không dám trái lời. Bởi mỗi sự phản kháng dù chỉ manh mún từ bất cứ ai trong gia đình cũng như kích động sự quân phiệt của ông, khiến không khí gia đình chỉ thêm nặng nề sau đó.
Ý thức được con gái cũng có chút nhan sắc nên bố mẹ càng kỳ vọng về tôi và về chàng rể tương lai. Tuy nhiên tôi không thấy tự hào về điều đó mà chỉ thấy thêm phần áp lực. Tôi muốn bố mẹ xem con gái cũng chỉ là đứa con bình thường như bao thanh niên mới lớn khác. Từ đó giảm những áp lực nặng nề vô hình chung trở thành gánh nặng đè lên đôi vai tôi.
Thấm thoát tôi đã bước quá ngưỡng 25. Ở tuổi tôi bạn bè cùng trang lứa đã con bồng con bế nhưng tôi vẫn đang loay hoay với việc kiếm tìm tình yêu đích thực cho mình, hay nói đúng hơn là tìm kiếm một chàng rể có thể làm vừa lòng bố mẹ. Các cụ do chịu tác động của những người xung quanh nên luôn hối thúc con gái nhanh chóng "đẩy nhanh tiến độ" để sớm tìm cho mình bến đỗ.
Trong một lần đi cùng chuyến xe bus, tôi quen Huy, người yêu của tôi sau này. Càng gặp gỡ trò chuyện, chúng tôi càng thêm tâm đầu ý hợp và tình cảm đôi lứa nhanh chóng phát sinh. Mặc dù bề ngoài Huy có vẻ nhỏ con, nhưng những điều đó đối với tôi có hề hấn gì. Miễn là khi hai con tim cùng chung nhịp đập, thì những hạn chế về mặt hình thức chỉ khiến người trong cuộc càng thêm thương mến và đồng cảm hơn cho nhau mà thôi.
Tuy nhiên khi tôi hòi hộp dẫn Huy về ra mắt thì gặp ngay sự phản đối gay gắt từ phía bố mẹ. Đợi Huy ra về, bố tôi đã dành cả một buổi "rao giảng" cho con gái. Rằng con chẳng biết nghĩ dài về sau. Cưới một người chồng hạn chế về mặt hình thể như thế, xác suất con cái thừa hưởng "gen lùn" từ bố chúng rất cao. Liệu tôi có đang tâm nhìn thấy mười mươi tương lai con mình gặp phải những hạn chế cản trở sự phát triển chung về sau như thế không?
Tiếng là phân tích thiệt hơn cho con gái, nhưng ông đã gửi ngầm thông điệp rằng cá nhân "không hề duyệt đám này." Tính bố tôi biết, sau những buổi ông ra sức rao giảng mà con cái vẫn theo ý ban đầu, là lập tức sấm sét từ đâu giáng xuống gia đình nhỏ. Cả ba mẹ con chỉ có lấm lét nhìn nhau rồi mỗi người tự ý rút lui về phòng.
Khổ nhất là mẹ tôi. Khi con cái trái ý thì lập tức bà bị đay nghiến "không biết cách dạy con". Không muốn mẹ khổ thêm nữa trước người chồng gia trưởng vô lý, tôi gạt nước mắt chia tay Huy trong sự ngỡ ngàng của anh. Sau đó tôi xin chuyển công tác để có thể xóa hết những hình ảnh và kỷ niệm cùng mối tình mặn nồng cùng Huy trước đó, cũng là cách quy hoạch lại cuộc đời mình.
Tại nơi làm việc mới, tôi gặp gỡ Long, trưởng phòng và là "sếp chính" trực tiếp quản lý tôi. Long đã 30 nhưng vẫn độc thân. Cảm mến ý chí phấn đấu và học thức của Long, từ chỗ xem Long như người thầy lớn chỉ bảo mọi thứ, tôi dần yêu Long lúc nào không hay. Còn Long về sau cũng thú nhận, đã bị vẻ ngoài xinh xắn cũng như sự hồn nhiên của tôi đánh gục.
Trong thời gian yêu đương tìm hiểu, tôi cũng đã chia sẻ với anh nỗi lo lắng mơ hồ, sợ rằng cả hai sẽ không vượt qua được "cửa ải" khi lần đầu diện kiến người bố khó tính và quân phiệt. Long ôm tôi vào lòng, an ủi động viên và nói hãy thả lỏng mọi thứ và vui sống đi. Hãy tin ở anh.
Nhân dịp gia đình tổ chức lễ tất niên, thấy bố tôi đang có vẻ phấn khởi vì một năm công tác thuận lợi, tôi "đánh liều" đưa Long về dự tiệc và ra mắt gia đình. Lúc đầu ngồi cùng mâm với bố tôi, Long đã làm cụ rất hài lòng. Nhìn gương mặt giãn ra thơ thới của bố, lại liên tục nâng chén cười khà khà cùng "con rể tương lai", tôi thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nhiên khi tôi đang lúi húi khâu bếp núc để tiếp thêm đồ ăn, bỗng nghe thấy tiếng đập bàn rầm rầm, tiếng bố tôi hùng hổ quát tháo. Ông chỉ tay vào mặt Long: "Anh tưởng anh là ai chứ. Đến cấp tá cùng đơn vị cũng không dám cãi lời tôi, vậy mà anh hỉ mũi chưa sạch đã dám lý sự tay đôi. Tôi không ngồi cùng mâm với kiểu người hỗn hào như anh. Mời anh đi thẳng".
Mặc cho tôi chạy lại giãi bày, gần như van xin để ông qua cơn thịnh nộ, nhưng tình hình vẫn chẳng khả quan hơn là mấy. Chạm sĩ diện đàn ông, Long cay đắng rút lui. Bữa cơm gia đình đang thân mật trở nên nguội ngắt.
Sau sự cố trên, Long nói mặc dù còn rất yêu tôi nhưng cảm thấy sợ và mệt mỏi khi phải đối diện cùng người bố vợ gia trưởng thái quá và ngạo mạn như vậy. Anh xin lỗi tôi vì tất cả.
Vậy là đã chạm ngưỡng 30 nhưng rốt cuộc tôi vẫn một mình. Càng trách giận bố bao nhiêu tôi càng thương mẹ bấy nhiêu. Nỗi khổ của tôi đã thấm vào đâu so với sự nhẫn nhục im lặng chịu đựng mấy chục năm qua của bà. Biết rằng chẳng ai lựa chọn được bố mẹ, nhưng người ta có thể lựa chọn thái độ sống cho mình. Với tôi cả hai đều bế tắc.
Thu nghĩ, mình phải trở thành đàn bà trước khi lên xe hoa, với bất kỳ ai đó.