Mẹ! Vài ngày nữa là tết rồi. Ngày xưa con háo hức mong chờ tết biết bao nhiêu, mà sao giờ cứ đến tết là con căng thẳng thế. Bởi con biết chỉ con ló mặt về nhà, thế nào cũng bị hỏi:
“Về rồi hả con, năm nay có anh chàng nào xông đất chưa?” - cô Oanh nhà đầu làng luôn hỏi con thế đã từ 5 năm nay rồi.
“Bao giờ thì cho bác ăn cỗ thế?” - bác Toán giữa làng, chỗ nhà có cái giếng to nhất ấy, sẽ hỏi con như vậy đâu cũng từ 3, 4 năm nay.
Các cô nàng muộn chồng phát chán khi dịp Tết là mọi người xúm vào hỏi: "Bao giờ lấy chồng?". Ảnh minh họa
Nhưng con sợ nhất vẫn là tiếng thở dài của mẹ đón con ngay cổng: “Bằng này rồi, năm nay lại về nhà một mình hả con? Cái abc nhà bà xyz vừa sinh cháu đấy!".
“Bao giờ lấy chồng thế?”, câu hỏi ấy con bắt đầu nghe từ khi 22 tuổi, cho đến giờ là 29 xuân xanh. Mấy năm trước con còn nhăn nhở cười “con còn trẻ mà” nhưng giờ thì không dám nói vậy nữa. Nhưng con vẫn cười để làm lơ qua đi, ấy vậy mà chẳng ai hiểu, chẳng ai buông tha cho con cả.
Ai ai gặp con ngoài đường cũng hỏi, ai ai đến nhà thấy mặt con cũng hỏi, như thể ngoài chuyện lấy chồng ra thì chẳng có chuyện gì để nói nữa. Mà câu hỏi đó thì khó quá, người yêu chưa có, làm sao con biết được bao giờ lấy chồng mà trả lời.
Ngày con mới lớn, mẹ luôn nói “phải học hành đàng hoàng đừng “bập” vào yêu đương sớm như con nhà nọ nhà kia rồi khổ một đời”. Ngày con đang là sinh viên, mẹ dặn “chờ có công việc ổn định rồi hãy yêu, phụ nữ phải tự lập, phải chủ động kinh tế thì mới không phải lệ thuộc vào đàn ông”. Rồi con ra trường, mẹ thủ thỉ “tuổi xuân ngắn lắm, lo hưởng thụ đi, lấy chồng sớm như mẹ là thiệt thòi”.
Con nghe lời mẹ, cứ ung dung tự tại sống cảnh vô lo, coi hôn nhân là chuyện nhỏ. Rồi đột ngột một ngày mẹ hỏi con “cô không định lấy chồng à?” thì con hoảng thật sự. Lúc nào mẹ cũng dặn đừng vội yêu, giờ hỏi con “bao giờ lấy chồng” thì con xoay xở làm sao kịp.
Con luôn nghĩ hôn nhân là do trời định, muốn vội cũng không được. Nhưng với mẹ thì nỗi lo cao ngất trời: Con gái như hoa có thì thôi; tuổi này không lấy chồng, vài năm nữa chỉ lấy mấy ông góa vợ; lấy chồng muộn rồi sinh đẻ khó khăn nguy hiểm lắm. Con không biết đó có phải nỗi lo thật sự của mẹ không hay thực chất mẹ chỉ muốn tống “quả bom nổ chậm” này ra khỏi nhà cho “rảnh nợ”.
Năm ngoái, vào bữa tất niên, con đã bỏ cả bữa ăn chỉ vì câu nói của mẹ “Ra đường ai cũng hỏi con Khánh sắp lấy chồng chưa mà rầu?”. Tại sao mẹ lại phải buồn vì chuyện con chưa lấy chồng, sao mẹ phải cảm thấy xấu hổ hay lo lắng vì việc đó chứ?
Mẹ xem, con gái mẹ xinh đẹp thế này, giỏi giang thế này, khỏe mạnh và yêu đời thế này, con có nhiều hoài bão và ước mơ lắm. Con cảm thấy cuộc sống của con rất vui vẻ và thoải mái khi được sống như mình muốn, đi những nơi mình thích, tự mình làm chủ cuộc sống của mình.
Quan trọng không phải có chồng mà là lấy được người chồng tốt. Ảnh minh họa
Con là con gái, cũng biết rung động và mộng mơ, cũng biết mong về “ngôi nhà và những đứa trẻ”. Con cũng đã từng yêu, từng đổ vỡ, từng thất vọng rất nhiều. Con đã giấu đi những đau khổ riêng mình, cố gắng vượt qua, chưa bao giờ thôi đợi chờ một chàng trai tử tế và yêu thương con thật lòng sẽ đến.
Nếu con muốn mua một đôi giày, con sẽ chạy ngay ra chợ. Nhưng con không thể làm thế với hôn nhân của đời mình. Con không muốn vì chưa tìm đúng cỡ giày của mình mà vội vàng xỏ vào đôi giày rộng quá hay chật quá rồi khó chịu lại phải tháo bỏ ra. Con không muốn vì áp lực lấy chồng, vì cô đơn mà nắm vội một bàn tay nào đó.
Hôm trước cô bạn đồng nghiệp của con than thở “có lẽ sang năm tao lấy chồng thôi, đằng nào cũng lấy thì lấy phứt cho rồi chứ ông bà già than quá trời”. Lúc đó tự nhiên con cũng sợ về nhà quá, vì con biết, vẫn là câu hỏi đó chắc chắn mọi người sẽ hỏi mãi không thôi.
Mẹ, con đã dành cả một buổi tối để ngồi đây viết những dòng này cho mẹ. Con biết tết là để về nhà, tết là để sum vầy, để vui. Vậy mẹ thương con, đừng giục giã con lấy chồng mẹ nhé.
Có ai hỏi con bao giờ lấy chồng mẹ đừng khó chịu, cứ cười tươi trả lời họ “Khi nào con gái tôi lấy chồng nhất định tôi sẽ mời mọi người ăn cỗ”. Mẹ đừng buồn thấy người ta con bồng con bế còn con vẫn một mình. Mẹ cũng đừng đánh tiếng nhờ người này người nọ mối mai cho con. Con gái yêu thương của mẹ mà, sao mẹ cứ làm như con là thứ hàng ế ẩm phải cần “thanh lý” ngay vậy chứ.
Là con gái, điều quan trọng nhất không phải là lấy được chồng mà là lấy được một người chồng tốt, một cuộc hôn nhân hạnh phúc, đúng không mẹ? Con gái mẹ không phải ế đâu mà đang chờ đợi một người đàn ông tử tế để yêu thương đó. Lấy chồng không sợ muộn, chỉ sợ nhầm. Mẹ mà cứ sốt ruột giục giã, con lấy đại một chàng nào đó, rồi con khổ lại mất công mẹ phải trách móc bản thân “biết vậy không ép nó lấy chồng cho rồi”, lúc đó hối hận cũng muộn.
Mẹ nhé, con sắp về rồi, ít ngày nữa thôi, và con vẫn chưa tìm thấy chàng trai nào ưng ý để mạo hiểm gắn bó cả cuộc đời. Mẹ từng nói, chuyện gì biết trước nguy hiểm thì đừng làm. Nên con sẽ cứ an toàn một mình mà về với mẹ.
(*) Tít bài đã được Dân Việt đặt lại.