Có thể khẳng định chắc chắn một điều rằng, trên đời này không có cái gọi là
ngoại cảm rởm, nếu như vậy có nghĩa là có ngoại cảm thật, mà đúng ra là không có ngoại cảm. Đã từng là một phóng viên đi làm điều tra, vạch mặt hàng loạt các nhà ngoại cảm 5 năm trước đây, tôi xin kể lại những thủ đoạn mà các nhà ngoại cảm đã áp dụng để lừa gạt những người nhẹ dạ, mê tín dị đoan…
Thủ đoạn 1: Làm suy nhược cơ thể người bệnh 5 năm trước đây - năm 2008, tôi được một đồng nghiệp là nhà báo Đào Thanh Tuy rủ đi làm một “phi vụ” vạch mặt nhà ngoại cảm nổi tiếng Hoàng Thị Thiêm- người tự xưng có con mắt thứ 3 ở Lương Sơn, Hòa Bình.
Trước khi đi, anh Tuy có nói với tôi: “Phải vạch mặt ngay bọn này, vì nếu không chúng sẽ tiếp tục lừa đảo thêm nhiều người”.
Chẳng là, trước đó Hoàng Thị Thiêm và đồng bọn có dẫn một số nhà báo trong đó có anh Tuy vào Khe Sanh (Quảng Trị) để tìm kiếm hài cốt liệt sỹ bằng phương pháp ngoại cảm. Tại đây, anh Tuy cùng các nhà báo khác đã chứng kiến sự lừa đảo trắng trợn của Thiêm và đồng bọn khi chỉ dùng những chiếc bay xây mà tìm thấy cả chục bộ hài cốt của các liệt sỹ đã hi sinh tới gần 30 năm tại chiến trường ác liệt nhất trong thời kỳ chống Mỹ. Cũng vì lý do này, mà anh Tuy quyết tâm bằng được phải vạch mặt ngoại cảm lừa đảo.
Đầu tiên, tôi và nhà báo Tuy bàn với nhau một “kịch bản” để vạch mặt bằng được Thiêm. Song muốn vạch được mặt Thiêm bằng phương pháp bình thường là đến ngồi quan sát rồi viết sẽ rất khó thuyết phục người đọc tin rằng đó là sự lừa đảo, bởi có ai biết cơ thể người khác như thế nào. Sau nhiều hồi bàn đi, tính lại, tôi đã tự nguyện vào vai người bệnh có vong nhập để được Thiêm áp vong, giải hồn.
Phóng viên báo Nông thôn Ngày nay - Dân Việt đóng giả người bị nhập vong để "nhà ngoại cảm" Thiêm giải vong.
Sẵn có mối quan hệ từ trước, nên nhà báo Tuy đã dễ dàng đưa tôi lọt vào “
khu vườn ma ám” ở Lương Sơn, Hòa Bình. Cũng bởi thế, dẫu biết tôi là một người hoàn toàn bình thường, khỏe mạnh nhưng Thiêm và đồng bọn cũng không mảy may nghi ngờ mà bảo với anh Tuy cho tôi nghỉ ngơi một chút để đợi đến giờ áp vong. Vì là ngày nghỉ, nên buổi áp vong hôm đó của Thiêm khá đông, già trẻ, lớn có đều có hết, trong đó phần đông là các cô gái chưa chồng đến để “giải hồn” hoặc những người cần đi tìm mộ.
Theo quan sát của tôi, thủ đoạn của Thiêm rất đơn giản. Đối với những người yếu bóng vía hay “sợ ma”, Thiêm sẽ bắt ngồi đợi đến khi mệt lả đi, rồi vật vã, lên “cơn” đòi ăn rồi mới chuẩn bị “bắt vong”. Cứ đến khi nào thấy người bệnh “ngấm đòn” thì lúc ấy Thiêm và đồng bọn mới “ra tay”. Trước khi nhập cuộc bắt vong, Thiêm thường bảo, “nó” về rồi đấy, rồi bắt đầu vào quy trình bắt vong.
Thực chất, theo tìm hiểu của chúng tôi (sẽ nói kỹ ở phần sau), đây là thủ đoạn làm suy nhược cơ thể người bệnh của Thiêm, lúc đó người bệnh sẽ lên cơn mê sảng tạm thời, rồi mất kiểm soát về lời nói, hễ “bắt” được người bệnh nói gì là Thiêm hỏi đi, hỏi lại để người đó nói ra. Tất nhiên, những lời nói đó sau này người bệnh chẳng nhớ gì.
Thủ đoạn 2: Gây ức chế, căng thẳng thần kinh Một thủ đoạn được các nhà ngoại cảm, trong đó có Thiêm và đồng bọn sử dụng đó là, gây ức chế cho người bệnh. Dạo đó, Thiêm bắt tôi cứ ngồi dưới gốc cây đợi cả mấy tiếng đồng hồ và cho chứng kiến những cảnh “bắt vong” để tôi “sợ”. Thấy tôi không có vẻ gì là sợ, mà đã đến quá giờ trưa, người đã đói, Thiêm biết tôi sốt ruột đi… nhậu, nên đành “đánh liều” một phen là dùng thủ đoạn để “áp vong” vào tôi.
Đầu tiên, Thiêm bảo tôi ngồi xếp chân vòng tròn, 2 tay duỗi lên phía trước và bàn tay ngửa lên trời, rồi một “cộng sự” của Thiêm vào giữ tay tôi. Xong công đoạn chuẩn bị, Thiêm đi lấy một thứ mà mình gọi là “nước Thánh” (thực tế là một thứ nước hoa pha với nhiều thứ linh tinh) để phun lên đầu tôi.
Kế đó, Thiêm bắt đầu dùng bàn tay phải duỗi thẳng áp thẳng xuống đỉnh đầu tôi, còn bàn tay trái thì dùng để giữ cổ tôi. Sau đó, Thiêm bắt tôi uống một thứ nước gì đó (tôi đoán chắc kiểu như một dạng thuốc ngủ liều thấp để cho người bệnh rơi vào trạng thái lơ mơ), nên tôi từ chối, thì Thiêm bảo: “Con ma mày ghê lắm”. Thế rồi, cả đám xúm vào tôi kẻ giữ tay, người ấn tay gây đau điếng cả người, tưởng tôi đã thấm mệt, Thiêm bắt đầu hỏi: “Thế mày tên là gì?”- ý hỏi vong nhập vào tôi. Nghe câu hỏi đó, tôi suýt sặc cười, nhưng bấm bụng cố nhịn cười để bịa ra một cái tên nhằm phục vụ cho bài điều tra được trọn vẹn. Vì thế, tôi đành bịa, tên là Tú Anh. “Vì sao ngươi chết?”, Thiêm hỏi tiếp, tôi bèn trả lời miễn cưỡng: “Do tai nạn giao thông”, rồi Thiêm lại hỏi “Ngươi nhập vào người này (tôi) từ bao giờ?”, tôi nói bừa: Được 2 năm rồi.
Sau khi “tâm sự” với vong như vậy, Thiêm bắt đầu khuyên giải bảo vong nào là hãy buông tha cho tôi, ra khỏi người tôi thế nọ, thế kia. “Khuyên giải” được chừng 10 phút, thì Thiêm bắt đầu vào “công đoạn” gọi hồn, Thiêm và đồng bọn thi nhau kẻ ấn, người cấu, người dọa bắt “vong” phải ra khỏi người ta, rồi mồm liên tục nói: “Ra đi, có ra đi không nào?”.
Quá bực mình với những kẻ lừa đảo này, tôi bảo: “Ra rồi, ra rồi”. Để minh chứng cho mọi người có vong thật, Thiêm tiếp tục màn “hành xác” tôi bằng cách liên tục hỏi dồn nhằm gây mệt mỏi, ức chế thần kinh. Một lát sau, chồng của Thiêm cũng xúm vào ấn, cấu véo tôi. Bực quá, tôi quát: “Làm đ. gì mà đau thế?”, thì bọn Thiêm lại bảo: “Ái chà, con này ghê thật, thế có định ra không nào”.
Liếc nhìn xuống chiếc đồng hồ đeo tay thấy kim đồng hồ đã chỉ quá 1 giờ chiều, bụng thì đói mà bạn nhậu ở thị trấn Xuân Mai thì đang ngồi đợi, tôi bực quá đứng phắt dậy bảo được rồi, ma đi rồi. Thế nhưng, Thiêm vẫn không buông tha bảo với anh Tuy, con ma này gan lắm, phải hôm nữa mới được.
Tìm hiểu thì tôi được biết, mục đích chính của Thiêm và đồng bọn là phải làm cho người bệnh kiệt sức, ức chế thần kinh và mê sảng nói linh tinh mới thôi, còn cứ tỉnh như sáo như trường hợp của tôi thì Thiêm biết sẽ thất bại.
Sau đợt “chữa bệnh” ấy, hôm sau tôi và anh Tuy lại tìm về chính quyền sở tại nơi đây để phỏng vấn về việc để Thiêm tụ tập đông người sao không xử lý. Trong lúc đợi gặp lãnh đạo chính quyền, chúng tôi có ngồi ăn sáng ở một quán trong xã, trước đó thì chồng của Thiêm cũng đang ngồi ăn sáng, uống rượu ở đó. Thấy chúng tôi, hắn biết hôm trước đã bị ăn quả lừa, nên bỏ cả ăn uống lủi mất tăm.
Đợt điều tra này, chúng tôi đã đăng tải 2 kỳ liên tiếp về riêng trường hợp của Thiêm trong loạt bài Vạch mặt thủ đoạn lừa đảo của các nhà ngoại cảm trên Báo NTNN hồi tháng 3.2008. Sau khi bị chúng tôi vạch trần bằng đúng người thật, việc thật, biết không kiện cáo vào đâu được, Thiêm đã xúi bẩy các con nhang đệ tử viết đơn kiện lên báo, bảo chúng tôi xúc phạm tâm linh. Rồi có rất nhiều kẻ còn gửi fax đến tòa soạn kiện cáo, đe dọa. Thậm chí, anh Tuy còn bị một số kẻ lạ mặt dùng điện thoại nhắn tin dọa giết sau khi viết bài đó. Song sau đó chúng tôi gọi lại cho Thiêm, thì Thiêm chỉ bảo không biết sự việc đó và cũng không kiện cáo gì.
Cũng kể từ loạt bài đó, chúng tôi được biết sau đó chính quyền địa phương đã dẹp khu “chữa bệnh” của Thiêm, còn Thiêm “dạt” đi “làm ăn” ở đâu thì không rõ.