Khi tôi lên năm thì cha lâm trọng bệnh rồi qua đời. Sau khi ở vậy nuôi tôi thêm bốn năm nữa, mẹ gặp được người đàn ông phù hợp rồi tái giá. Người này không có nghề nghiệp ổn định, lại mắc chứng nghiện rượu, nhưng không hiểu sao có thể làm cho mẹ mê mẩn và bấn loạn.
Mẹ tôi làm y tá ở bệnh viện huyện, lương bổng nhận được hằng tháng đủ để khiến hai mẹ con sung túc trang trải. Biết được mẹ có thế mạnh về kinh tế nên sau khi về ở cùng nhà, dượng càng ngày càng chây lười, cốt để bà phải làm lụng cung phụng. Điều đáng ngạc nhiên là ông ta chẳng có tư chất gì nhưng mẹ lại vô cùng si mê, xem việc được hầu hạ cung phụng người này là niềm hạnh phúc và an ủi của bản thân.
Tôi đã sống trong sợ hãi với bố dượng quỷ dữ.
Thấy tôi có thái độ chống đối, dượng ghét bỏ tôi ra mặt. Tuy nhiên dượng không dám hành hạ đánh đập tôi vì còn nể vì vợ. Bà yêu và si mê dượng bằng tình yêu trai gái, nhưng ở một góc độ khác yêu thương tôi bằng tình mẫu tử và những ký ức cùng sự gắn bó với người chồng xấu số.
Bước sang tuổi 13, tôi đã nảy nở và phổng phao sớm hơn chúng bạn cùng lứa tuổi rất nhiều. Ý thức được cơ thể phát triển sớm nên tôi cũng tế nhị hơn trong sinh hoạt hằng ngày, cốt để không đặt mình vào tình thế khó xử với dượng. Tuy nhiên ánh mắt tinh quái của ông ta bắt đầu để ý tôi nhiều hơn.
Nhớ có lần đang tắm, tôi bỗng giật nẩy mình vì linh cảm có ánh mắt ai đó đang nhòm qua khe cửa. Trùm vội cái khăn, tôi nhào ra ngoài và bắt gặt dượng đang lúng túng từ cửa nhà tắm đi vào bếp.
Muốn ngăn chặn mọi diễn biến xấu ngay từ đầu nên tối hôm đó, đợi mẹ đi làm về tôi đã thủ thỉ với bà. Tuy nhiên mẹ gạt đi, nói tôi trẻ con tưởng tượng vớ vẩn. Rằng dượng là người đàng hoàng, tôi chỉ vì ấn tượng xấu với ông ngay từ xuất phát điểm ban đầu nên chụp mũ cho ông như vậy.
Thấy mẹ không tin mình mà còn bênh dượng, tôi buồn và tư lự suốt buổi hôm đó. Những chuyện thầm kín của bản thân về sau, tôi cũng dần thu mình trong vỏ ốc cá nhân, ít khi chia sẻ và cởi mở với mẹ.
Năm tôi 15 tuổi, lần đó mẹ phải đi tập huấn nghiệp vụ một tuần trên thành phố, chỉ có tôi và dượng ở nhà. Như được tháo cũi sổ lồng, tối hôm đó dượng đi nhậu về, người ngợm sặc mùi bia rượu. Thấy tôi đang ngồi xem phim, ông ta đã nhảy xổ vào ôm hôn, sờ soạng tôi. Lúc đó, tôi đã sợ hãi đến chết lặng. Nhưng cũng may ông ta say xỉn nên tay chân cũng lóng ngóng, tôi đã đẩy được ông ta ra và chạy vào phòng khóa cửa.
Tôi đã co rúm người lại kinh sợ khi ông ta đập cửa, la hét bên ngoài rất lâu. Sáng hôm sau, ông ta đã đe dọa tôi không được nói với mẹ, nếu không sẽ cho hai mẹ con tôi "biết tay".
Tôi vì xấu hổ, vì sợ hãi, cùng vì nhiều lần nói mà mẹ không tin nên đã chôn chặt nỗi nhục nhã ấy trong lòng. Cũng may, tháng sau tôi được tin đỗ trường chuyên trên thành phố, nên đã chuyển đến trường sống. Từ đó, tôi cũng hạn chế về nhà hoặc tìm cách đến nhà bạn vào các kỳ nghỉ. Mẹ tôi cũng lờ mờ đoán được điều gì đó nên bà ấy không ngăn cản tôi đi "chơi với bạn" mà không về.
Rồi tôi vào đại học. Cả quãng đời sinh viên, thành tích học tập của tôi rực rỡ bao nhiêu thì chuyện tình duyên tôi lại lận đận bấy nhiêu. Mặc dù có ngoại hình khá ưa nhìn, nhưng do bản tính khép kín và khắt khe với đàn ông nên chẳng anh nào đủ kiên nhẫn tiếp cận tôi. Quá khứ từng bị dượng xâm hại khiến tôi có ánh nhìn ngờ vực với tất cả cánh đàn ông.
Chỉ có một người đủ kiên nhẫn trụ lại cuối cùng là Trung. Tuy nhiên ngay cả khi tôi cố gắng mở lòng và nhận lời cho anh cơ hội, tôi vẫn cứ dúm dó mỗi khi không gian chỉ có hai người. Tôi thậm chí giật nảy mình mỗi khi anh đụng chạm vào cơ thể. Thấy tôi có nhiều biểu hiện như vậy, Trung buồn ra mặt và giãn dần khoảng cách.
Tôi cứ vò võ một mình đến giờ khi đã gần 30 tuổi. Tôi ngờ vực tất cả bọn đàn ông. Tôi nhìn trong mắt họ và chỉ đọc vị ra mỗi một điều, rằng họ đang nhăm nhăm tán tỉnh tôi chỉ để chiếm đoạt sau đó. Biết rằng bản thân đang có vấn đề về tâm lý, tôi muốn điều chỉnh lại mình nhưng không thể.
Ai đó đã từng trải qua quá khứ tủi nhục như tôi, xin hãy cho tôi lời khuyên thấu đáo. Trái tim tôi đã từng bị tổn thương, đôi lúc tôi cứ nghĩ rằng tự mình đã chữa lành nó nhưng thực ra không phải.
Thời gian giúp tôi tạm quên vết thương ấy, nhưng cứ bắt đầu định yêu ai thì nỗi sợ hãi lại hiện lên rõ mồm một. Tôi phải làm sao để mở lòng mình, cho bản thân cơ hội yêu để chạm tới mơ ước có một người đàn ông bên mình trên suốt hành trình còn lại?