Vừa cọ bồn cầu trong nhà vệ sinh, Mai vẫn nghe văng vẳng tiếng mẹ chồng nói sa sả bên ngoài át cả tiếng khóc của đứa cháu sơ sinh bà đang bế trong tay.
Vẫn lại là nói con dâu xấu xí trong khi con bà thì đẹp trai, là tiểu thư con nhà giàu nên chẳng biết làm cái gì, về nhà chồng mà để mẹ chồng hầu, không bao giờ chịu đụng chân đụng tay vào việc gì, mà có đụng, cũng chỉ hỏng hết. Dù rằng những lời này Mai nghe đều đã quen, nhưng cô vẫn không kìm được dòng nước mắt. Những giọt lệ cứ lã chã rơi xuống trên bồn cầu mà ngày nào mẹ chồng cũng bắt cô phải đánh sạch sẽ tới hai lần mới thôi.
Vốn dĩ từ lúc Mai yêu Hùng, mẹ Hùng đã không đồng ý. Bởi vì ngoại hình hai người chênh lệch nhiều quá. Hùng thì cao lớn trắng trẻo, tuy không hẳn là đẹp trai nhưng trái ngược lại với Mai gầy gò đen đúa và thấp lùn. Mai không xinh, không ai phủ nhận điều đó, nhưng cũng không phải quá xấu đến nỗi không xứng đôi vừa lứa với Hùng, chỉ là vóc dáng hai người chênh lệch thôi. Lại thêm chuyện Mai là gái phố, con của một gia đình khá giả, còn Hùng thì ở quê, con một gia đình nông dân thuần chất.
Bị áp lực, nhiều lần Mai muốn buông tay nhưng Hùng vẫn cứ níu lại, hai người cùng bên nhau qua bao nhiêu sóng gió nên Mai cũng không nỡ rời xa Hùng. Mai biết khó mà tìm được một người đàn ông nào tốt hơn Hùng nữa. Vì quá yêu nên Mai vẫn tin, nếu kết hôn với nhau, Mai nhất định sẽ được Hùng che chở đem đến hạnh phúc.
Mai có thai nên mẹ chồng miễn cưỡng chấp nhận cho cưới. Nhưng đám cưới mà chẳng khác gì mấy so với đám tang, chỉ có chục mâm ngồi nhốn nháo, chỉ có bạn bè của Hùng và họ hàng gần, trẻ con chiếm tới ba mâm ngồi nhốn nháo. Nhà Hùng không thèm mời khách, ngày cưới mẹ Hùng còn không thèm mặc áo dài mà mặc quần áo. Mẹ Hùng coi như đám cưới không tồn tại.
Mai nghĩ, nhất định là có thể dùng chân thành để đổi lấy chân thành, mẹ chồng sẽ yêu quý cô. Cô chăm chỉ làm việc nhà, nấu ăn ngon nhưng làm gì bà cũng không vừa ý. Nấu ít bà không thèm ăn, nấu nhiều bà bảo cơm cúng ma. Đầu óc Mai lúc nào cũng căng như dây đàn. Mang thai nhưng Mai gầy rộc đi, yếu ớt vì tâm trạng không thoải mái. Chỉ có buổi tối lúc Hùng về an ủi, cô mới cảm thấy nguôi ngoai phần nào. Nhưng Mai nhận ra, cho dù Mai có cố gắng thế nào, mẹ Hùng cũng không đón nhận cô.
Cho dù Mai có cố gắng thế nào, mẹ Hùng cũng không đón nhận cô. Ảnh minh họa
Đến ngày sinh mà người cô vẫn gầy rộc, hai hốc mắt trũng xuống thâm quầng. Chỉ có chồng và mẹ đẻ có mặt, mẹ Hùng còn bận đi ăn tiệc đầy tháng cháu ngoại, ba ngày sau mới đến, cũng chỉ ngó mặt cháu cái rồi về, không hỏi han gì con dâu, chỉ chê đứa bé là còi cọc.
Ra viện, Mai về nhà mẹ đẻ liền một tháng. Mỗi tuần, Hùng ghé đến một lần. Đó là quãng thời gian hạnh phúc nhất kể từ khi Mai kết hôn. Bởi vì Mai chỉ cần sống mà không cần phải nơm nớp lo liệu mình có làm gì sai hay không nữa.
Hết tháng, Hùng đón hai mẹ con Mai về nhà nội. Hùng vừa đi vừa che ô cho hai mẹ con Mai, một tay xách túi đồ. Bước vào đến nhà, mẹ chồng đang ngồi trên chõng bảo, gớm, cứ làm như có mỗi mình mình biết sinh con. Vậy là Mai hiểu, nỗi căng thẳng sống chung với mẹ chồng của Mai lại bắt đầu.
Bà vẫn gay gắt với Mai, thậm chí còn gắt nhiều hơn những khi Mai để đứa bé khóc. Tất bật việc nhà, đang dở tay không kịp chạy vào khi nghe tiếng con khóc, Mai cũng bị mẹ chồng mắng. Có khi chạy vào đến nơi để cho con bú, Mai thấy mẹ chồng đang cho cháu mút hộp sữa ông Thọ đặc quánh. Vừa cho cháu mút, vừa dỗ cháu:
- Phải ăn thế này mới mập chứ mẹ mày gầy quắt thì sữa làm gì có chất.
Mai đỡ lấy con, gần như phải giằng thì mẹ chồng mới buông ra. Và tất nhiên lại nói xéo xắt khi bỏ đi. Hùng ban đầu cũng rất kiên nhẫn nghe Mai nói động viên cô, nhưng thời gian gần đây, anh hay mệt mỏi vì chuyện công việc nên gắt gỏng. Mai bắt đầu có những dấu hiệu trầm cảm sau sinh.
Có lúc, Mai bừng tỉnh khi nhận ra mình đang bế con ngay sát bờ giếng sâu. Cô không hiểu tại sao mình lại bế con đứng ở đó.
Triệu chứng của Mai càng lúc càng nặng. Mẹ chồng vẫn càng lúc càng cay nghiệt. Hai vợ chồng thì mâu thuẫn. Hùng không còn nghe Mai nói hay dỗ dành Mai nữa, anh xẵng giọng:
- Em xem lại xem, em cũng phải thế nào thì mẹ mới thế chứ.
Mai càng thấy cay đắng. Có đêm, Mai bừng tỉnh thấy mình đang đứng trong bếp, bế đứa bé trên tay, một tay khác cầm con dao làm bếp. Cô hoảng sợ quăng con dao xuống, không biết tại sao mình lại ở đây và đang định làm gì. Mai cứ day dứt mãi, nếu mình không kịp bừng tỉnh thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Mai trằn trọc đến sáng. Đợi Hùng ngủ dậy, Mai nói với Hùng ra sống riêng. Chuyện này Mai đã nói nhiều lần, nhưng Hùng cứ chù chừ chưa quyết, nói cần tiết kiệm thêm tiền. Mai ra tối hậu thư, ngay ngày hôm nay Hùng phải trả lời, nếu không Mai sẽ bế con đi. Hùng gắt:
- Em muốn làm gì thì em làm. Anh mệt mỏi lắm rồi!
Nói rồi, Hùng bỏ đi. Mai nghĩ, nếu cứ tiếp tục như vậy thì Mai sẽ hóa điên và Mai sẽ mất con vì làm điều dại dột mất. Ngay ngày hôm đó, Mai xếp dọn đồ đạc và bế con đi về nhà ngoại. Trước khi đi, Mai còn để lại lá đơn ly hôn kí sẵn. Mai tiếc nuối người chồng tốt của mình nhưng Mai không còn chịu đựng nổi mẹ chồng nữa.
Nếu Hùng không thể lựa chọn, cô sẽ giúp Hùng lựa chọn. Cô phải giải cứu cho chính mình trước đã. Dù có làm mẹ đơn thân khổ cực thế nào, Mai cũng không thể tiếp tục cuộc sống như thế này.
(*) Tít bài đã được Dân Việt đặt lại.