Tôi đến với Trịnh sau khi chuyện tình 10 năm với người yêu cũ tan vỡ. Anh đã kiên trì suốt 2 năm, giúp tôi xóa nhòa vết thương, can đảm bước vào mối quan hệ khác.
Có lẽ vì thế, tôi đã dành cho anh thứ tình cảm không cuồng nhiệt nhưng đủ yêu thương, trân trọng suốt cuộc đời.
Anh chăm sóc tôi đủ điều. Nắng mưa, bão bùng, anh đều có mặt, chở tôi tới công ty, sau đó mới đi làm. Ngày lễ, sinh nhật, chưa bao giờ anh quên đưa tôi đi ăn tối, hưởng thụ giây phút ngọt ngào.
Ảnh minh họa
Sự tử tế, chân thành của anh khiến tôi cảm thấy có lỗi vì thi thoảng tôi vẫn còn nhớ nhung kỷ niệm cũ. Vì vậy, mỗi lần hẹn hò, tôi thường tránh đến những nơi tôi và người cũ hay đến. Tất cả quà tặng, thư từ… tôi mang hủy hết, để một lòng, một dạ dành cho Trịnh.
Nói về người cũ, anh và tôi chia tay vì bất đồng quan điểm sống. Tốt nghiệp đại học, cùng nhau phấn đấu lập nghiệp nhưng sau vài năm bon chen ở Hà Nội, anh ôm mộng đổi đời bên nước ngoài. Mặc dù công việc của anh lúc đó khá ổn, thu nhập tốt. Anh hẹn tôi 5 năm nữa sẽ về làm đám cưới.
Tôi không đồng ý, điều tôi mong mỏi là cuộc sống giản đơn, đầm ấm. Hơn nữa, con gái có thì, năm đó tôi đã 29 tuổi, 5 năm chẳng phải là quá dài? Cuối cùng, cả hai quyết định dừng lại. Đau đớn, xót xa nhưng khi con đường phía trước quá mịt mù, chúng tôi đành phải lựa chọn như vậy.
Trong lúc đau khổ, Trịnh đã ở bên, động viên tôi vượt qua. Tìm hiểu anh thêm 1 năm, cả hai chuẩn bị chuyện cưới xin. Trịnh thành đạt, có nhà riêng nên tôi không phải lo lắng về vật chất. Mọi thứ cho ngày trọng đại, một tay anh lo liệu. Anh nhắn, tôi chỉ cần giữ tinh thần vui vẻ, làm cô dâu xinh đẹp của anh.
Tôi thực sự hạnh phúc với hiện tại. Hai vợ chồng sẽ cùng phấn đấu gây dựng tổ ấm, chăm sóc con cái, đó là mơ ước của tôi. Vậy mà, ngay trong đêm tân hôn, chúng tôi đã xảy ra cãi vã.
Trước ngày cưới, người yêu cũ xuất hiện. Ba năm qua chúng tôi đã cắt đứt liên lạc, tưởng chừng như mọi thứ đã ngủ yên. Nào ngờ, anh trở về, tha thiết muốn quay lại, xin tôi hãy dừng đám cưới. Anh nói, sẽ ở lại Việt Nam sống, từ bỏ ý định sống bên nước ngoài. Choáng váng vì hành động của người cũ, tâm trạng tôi có phần chùng xuống.
Tuy nhiên, sau nhiều ngày suy nghĩ, tôi cự tuyệt anh, tiếp tục làm đám cưới với Trịnh. Tôi biết, anh mới là hạnh phúc đích thực của mình. Hôn lễ của chúng tôi diễn ra khá vui vẻ, rất đông quan khách đến tham dự, chúc phúc.
Ảnh minh họa
Trịnh quá vui nên đã uống nhiều rượu, anh rời hội trường cưới trong tình trạng say xỉn. Tôi phải nhờ em trai dìu chồng về phòng.
Khi mọi người ra về hết, còn lại hai vợ chồng trong căn nhà 3 tầng sang trọng, tôi trút bộ váy cưới, thay trang phục thường ngày, thu xếp đồ đạc, quần áo và pha cho chồng cốc nước chanh giải rượu. Loay hoay dọn dẹp, lúc tôi xem giờ, đồng hồ đã điểm 9 giờ tối.
Chồng tỉnh rượu, hai vợ chồng đưa nhau ra ngoài ăn nhẹ rồi về nhà. Đêm tân hôn lãng mạn, thoang thoảng hương thơm của hoa hồng khiến lòng tôi dạt dào cảm xúc.
Trịnh khui chai vang, cùng tôi uống ly rượu giao bôi. Tôi không biết uống rượu nên chỉ hai ly là bắt đầu chuếnh choáng. Trong lúc mặn nồng, tôi vô tình gọi nhầm tên người yêu cũ.
Chồng nghe thấy, hất tôi khỏi giường với khuôn mặt giận dữ. ‘Bao năm qua tôi nghĩ em quên rồi, giờ vẫn còn nhớ da diết, ở bên tôi còn gọi tên người ta. Em không xứng đáng với tình yêu của tôi’, anh nói. Dứt lời, Trịnh ôm quần áo của tôi, nhét vào va li, kéo tay đuổi đi. Mặc tôi kêu gào, xin lỗi đủ điều nhưng anh vẫn lạnh lùng đóng sập cửa.
Một tuần này, tôi quay về nhà mẹ đẻ ở nhưng vẫn liên lạc với chồng, cầu xin anh nguôi giận. Đến giờ, tôi không hiểu sao, bản thân lại gây ra chuyện này? Nếu tiếp tục cuộc hôn nhân này, chúng tôi có thể hạnh phúc không?
Xin hãy cho tôi lời khuyên!
(*) Tít bài đã được Dân Việt đặt lại.