Thư tình: Em đau nhưng em tin mình đúng

Hoa Tim Thứ bảy, ngày 29/08/2015 10:14 AM (GMT+7)
Ngày em quyết định buông tay là đúng, đúng cho em, cho anh và cả cho con.
Bình luận 0

Hôm nay, tình cờ ta gặp lại nhau. Nhưng rất nhanh, cả em, cả anh mang cất sự ngỡ ngàng ấy và bước ngang qua nhau, hơn cả người xa lạ. Vậy mà, ký ức vẫn chợt ùa về...

Còn nhớ không anh những ngày đầu bỡ ngỡ. Em mới chập chững những bước đầu tiên tạo dựng sự nghiệp cho mình. Anh cũng chân ướt chân ráo đến vùng đất không phải quê hương anh. Ta gặp nhau, phớt qua nhau và rồi lại yêu nhau... bắt đầu bằng một trò đùa.

Còn nhớ không anh những tháng ngày hạnh phúc vô bờ bến. Nụ cười, nước mắt; ngọt bùi, đắng cay trên con đường tạo dựng sự nghiệp của cả hai. Ta nương vào nhau để sống, để động viên nhau phấn đấu cho một ngày mai, cho một tương lai mà không những ta hạnh phúc trong một mái nhà mà còn vững vàng cùng nhau trên đỉnh công danh.

Anh đã từng vì em mà ròng rã đêm trường để đánh văn bản cho em, cho em kịp hoàn thành tiến độ. Em cũng đã vì anh không quản bất cứ khó khăn gian khổ nào, chu toàn đến từng bữa ăn, viên thuốc...

Còn nhớ không anh, khi năm tháng qua mau, tình ta vẫn tươi màu, vẫn đẹp trong mắt tất cả mọi người. Ta là một đôi hạnh phúc, đầm ấm, yên vui người người ngưỡng mộ, chúc phúc. Em đắm mình trong tình yêu của anh, trong niềm hạnh phúc ấy và yên tâm phấn đấu cho sự nghiệp, vun vén cho hạnh phúc của chúng mình.

img

Hãy cứ ngang qua nhau như vậy, an yên như vậy cũng tốt, phải không anh? (Ảnh minh họa)

Em tin rằng, với tất cả những gì chúng ta đã trải qua, gừng cay muối mặn không gì có thể chia cách đôi ta. Ta yêu nhau, ta được ba mẹ hai bên thương quý, ta được bạn bè đồng nghiệp ủng hộ, ta có một thiên thần bé bỏng đáng yêu... Em đã cười thật tươi với anh, với con và với cuộc đời này...

Còn nhớ không anh, những nụ cười ấy của em đã thưa dần, thưa dần thay vào đó là sự im lặng, nén niềm đau riêng mình. Em không phản ứng với anh chỉ im lặng kiểm điểm chính mình. Và em xác định, em đã không sai. Em đã làm rất tốt, rất chu toàn vai trò của một người phụ nữ, em đã yêu thương anh, vun vén cho tình cảm đôi mình, tròn bổn phận, trách nhiệm của một người vợ thương chồng.

Chính vì xác định được điều đó, em càng đau hơn cho mình. Nhưng em vẫn không phản ứng cùng anh, không xúc phạm người ta, càng chưa một lời nặng nhẹ với anh. Em giữ tất cả cho mình. Và tinh thần, sức khỏe em sa sút. Anh thì vẫn cứ an nhiên rằng em yêu anh, tin anh và chưa hề biết chuyện gì về anh và người ta, không nhìn thấy được những gì anh đã làm, đã nghĩ sau lưng em. Trong khi, em vẫn câm lặng với niềm đau, với hi vọng lay chuyển được anh, hi vọng anh sẽ hồi tâm. Nhưng mà...

Còn nhớ không anh, phòng cấp cứu ấy, anh đã nắm chặt tay em. Trong cơn mê man, em vẫn nghe văng vẳng lời anh "anh sai rồi, anh sẽ không buông tay em thêm lần nào nữa cả". Em khỏe hơn, nhưng sức khỏe vẫn rất yếu và vẫn không mở miệng oán trách, em dặn lòng mình khép lại chuyện đã qua, dặn mình cho anh một nơi an yên để anh quay về.

Sự chăm sóc ân cần của anh, thái độ của anh khiến em tin rằng anh đã vì em, vì tình cảm này mà thay đổi, anh tận tụy với gia đình hơn, chăm chút em hơn, chiều chuộng em hơn,… anh làm những điều khiến em cảm động và tin rằng, anh đã quay về.

Vậy mà, sao sự giả dối của con người ta đáng sợ đến thế?... Hóa ra, để tránh sự nghi ngờ của em, anh có trăm ngàn cách sau lưng em, những cuộc điện thoại, những tin nhắn yêu thương nhung nhớ với người ta những lúc anh không ở nhà, những lúc anh không ở bên cạnh em, những chuyến công tác, những cuối tuần,...không dài thì ngắn, không nhiều thì ít.

Em cũng không nhớ được rằng sau đó, em đã bao nhiêu lần cắn chặt môi mình ngất đi trong vòng tay người thân, bạn bè và có cả vòng tay anh. Nhưng em không còn cảm nhận được vòng tay ấy là của em. Em bắt đầu sợ sự giả dối ấy.

Anh vẫn ở bên cạnh em, vẫn ân cần, chăm sóc và anh vẫn giữ được hình ảnh ân cần tận tụy, yêu thương vợ hết lòng trong mắt người đời vì em chưa bao giờ để anh mất mặt với người khác dù chỉ là một ánh mắt, thái độ cử chỉ của em. Em vẫn giữ niềm đau cho riêng mình và nỗi đau ấy, em chưa bao giờ lên tiếng cùng ai. Em không muốn bôi tro lên mặt chồng mình...

Còn nhớ không anh, dù tay anh vẫn nắm nhưng chính em là người đã quyết định buông. Em không còn đủ sức để bám víu lấy một bàn tay lạnh ngắt trong tay mình. Em sợ mình sẽ chết cóng trong đó. Em mệt mỏi với những cuộc rượt đuổi với anh. Dù đuổi kịp hay không, sự giả dối ấy cũng khiến em là người bị tổn thương nhiều nhất. Những gì cần nói, cần làm, em đã nói, đã làm.

Em muốn giữ anh cho mái gia đình, bên em, bên con. Nhưng em và con giữ được người anh mà không giữ được lòng anh. Em muốn cho con lớn lên trong hạnh phúc, nhưng hạnh phúc ấy mong manh quá, giả tạo quá, em không muốn con chịu tổn thương nhiều hơn trong "hạnh phúc" ấy. Em thà dùng hết khả năng của mình bù đắp cho con, yêu con luôn cả phần của anh còn hơn để mình và con chỉ nhận được từ anh hai từ "trách nhiệm". Và em cũng muốn giữ lại cho anh hình ảnh tốt đẹp về người cha trong mắt con mình.

Ngày tháng dần trôi, con sẽ lớn khôn. Em không muốn con lớn lên nhìn thấy cảnh ba phụ lòng mẹ vì một người phụ nữ khác. Dù anh có đến với người ta, cũng hãy để con nghĩ rằng ba mẹ chia tay ba mới đến với người khác. Chỉ có như vậy, anh sẽ dễ dàng đối diện cùng con sau này và tình cảm con dành cho anh sẽ vẫn được trọn vẹn...

Còn nhớ không anh, thời gian trôi, trôi nhanh quá. Em bắt mình kiên cường bước tiếp quãng đường không anh đâu có nghĩa là em mạnh mẽ. Mà em đã bắt mình không được ngã xuống, em phải sống, vì con và cả vì em. Em mang con về nơi không có anh, không có hình bóng của quá khứ, của một mái gia đình ngày xưa…

Không trách anh cũng chẳng trách người thứ ba kia. Anh đã hết tình thì có trách anh cũng chẳng giữ được trái tim anh. Người thứ ba kia nếu anh không đồng ý thì người ta cũng chẳng có cơ hội để làm được người thứ ba. Ngược lại, có lẽ em phải cám ơn cô ấy đã tự nguyện dùng mình làm một phép thử thay em, để em hiểu hơn về người bên cạnh mình, cho em đủ đau để buông bỏ một niềm đau...

Để hôm nay, giữa dòng xoáy ấy, em đứng lên. Để hôm nay, giữa dòng đời xuôi ngược, ta bất chợt nhìn nhau. Anh ra sao, sống thế nào, em cũng chẳng còn bận tâm. Những khi ai nhắc anh, em nghe và mỉm cười. Những khi ai hỏi anh, em nhẹ nhàng "không rõ". Và em tin, ngày ấy, em quyết định buông tay là đúng, đúng cho em, cho anh và cả cho con.

Em không phải vật vã với niềm đau của mình, càng níu kéo anh em sẽ càng đau. Anh không phải dằn vặt mình chuyện phải chu toàn như thế nào. Con vẫn từng ngày lớn lên ngoan ngoãn, dễ thương và vẫn nhắc về cha với tình yêu trọn vẹn...

Đã qua rồi, hãy cứ ngang qua nhau như vậy, an yên như vậy cũng tốt, phải không anh?

Bạn hãy gửi những bức THƯ TÌNH, THƠ TÌNH đến địa chỉ tamsudocgia@gmail.com, chúng tôi sẽ đăng bài miễn phí trong thời gian sớm nhất!

Mời các bạn đồng hành cùng báo Dân Việt trên mạng xã hội Facebook để nhanh chóng cập nhật những tin tức mới và chính xác nhất.
Ý kiến của bạn
Tin cùng chuyên mục
Xem theo ngày Xem