Tôi xuất thân là con nhà nông, lên thành phố học một ngành xã hội. Khi ra trường, tôi không kiếm được việc làm đúng chuyên ngành nên đành đi bán hàng thuê. Cuộc sống của tôi chỉ thay đổi khi tôi gặp anh - người đàn ông thành đạt hơn tôi 8 tuổi. Anh là người đã xin cho tôi một công việc tốt. Anh cưới tôi làm vợ, đem lại cho tôi một cuộc sống vật chất nhiều người mơ ước. Nhờ có anh mà 2 đứa em của tôi được học đại học và có công ăn việc làm tử tế. Cũng chính anh là người xây nhà cho bố mẹ tôi. Với tôi, ngoài tình yêu, tôi còn dành cho chồng sự kính trọng và lòng hàm ơn sâu sắc.
Nhưng sau đám cưới cả năm mà tôi vẫn chẳng có thai dù tôi luôn mong mỏi. Đến khi hai vợ chồng tôi đi khám, tôi chết lặng khi bác sĩ báo tin tôi hoàn toàn bình thường nhưng chồng tôi không thể có con. Lúc ấy, tôi chỉ biết khóc còn anh tỏ ra bình thản. Anh nói rằng: “Nhiều người vẫn hạnh phúc dù chẳng có con mà”. Thái độ của anh khiến tôi nghi ngờ anh đã biết việc mình vô sinh từ trước.
Ảnh minh họa
Sau khi bình tâm lại, tôi cố tỏ ra bình thường, chấp nhận số phận và vui vẻ với chồng. Nhưng thực tâm, tôi luôn khát khao được làm mẹ, tôi thèm được nghe tiếng trẻ thơ. Nghĩ về tương lai, tôi lo sợ tuổi già cô quạnh. Tôi rất muốn có một đứa con.
Đã có lần tôi mạnh dạn đề nghị với chồng cho tôi thụ thai bằng tinh trùng hiến tặng nhưng anh lập tức gạt đi. Anh cũng không đồng ý việc nhận con nuôi. Anh nói: “Anh không bao giờ có ý định nuôi con người khác. Nếu em nhất định muốn có con, anh đồng ý ly hôn”.
Công việc của chồng tôi khá bận. Anh hay đi sớm về muộn và thường xuyên công tác xa nhà. Anh bù đắp cho tôi bằng việc đưa khá nhiều tiền để cho tôi thỏai mái tiêu pha, mua sắm.
Nhưng đời sống vật chất dư giả không làm nguôi ngoai nỗi buồn tủi của người phụ nữ không có con. Để khỏa lấp nỗi buồn, tôi dành thời gian rảnh rỗi để tham gia các hoạt động xã hội. Trong một lần đi sinh hoạt câu lạc bộ, tôi vô tình quen một người đàn ông bằng tuổi. Nói chuyện với anh ấy tôi thấy rất vui. Anh ấy đã ly hôn và hiện sống một mình. Anh ấy khuyên tôi nên sống cho bản thân mình và đi tìm cuộc sống gia đình đích thực. Anh ấy cũng nói rằng chỉ mong được làm lại hạnh phúc với một người phụ nữ như tôi.
Tôi vẫn giữ khoảng cách với người đàn ông mới quen và không nghĩ đến chuyện phản bội chồng nhưng thực sự tâm tư tôi đang giao động. Tôi không biết có nên sống cả đời bên người chồng vô sinh hay mạnh dạn đi tìm cho mình một mái ấm gia đình khác, để tôi có cơ hội được thực hiện thiên chức làm mẹ như bao người phụ nữ bình thường? Nhưng nếu tôi ly hôn người chồng đã giúp cả gia đình tôi đổi đời, tôi có phải là người đàn bà tệ bạc quá không?
Xin hãy cho tôi một lời khuyên.
Vui lòng nhập nội dung bình luận.