Truyện dài kỳ: Mùi hương đàn ông (Phần 5)

Phi Vũ Thứ ba, ngày 23/05/2017 00:05 AM (GMT+7)
Hóa ra tình yêu cũng có mùi. Nỗi nhớ cũng có mùi. Niềm đau cũng có mùi sao?
Bình luận 0

Nhi là cô gái xinh đẹp, cá tính và rất hiếu thắng. Trong cuộc sống, cô chỉ có hai niềm đam mê lớn nhất, đó là ăn và ngủ. Nhưng rồi, cuộc sống của cô đã bắt đầu thay đổi kể từ khi đối diện với Trần Minh.

***

Một câu chuyện nhẹ nhàng, gần gũi với những người đã và đang trải qua những thăng trầm, rung động, đam mê, nhiệt huyết  của tình yêu.

Phần 5: Chúng ta là người dưng

Buổi sáng Trần Minh tỉnh dậy, vừa bước vào nhà tắm thì thấy ngay cạnh tấm gương có một tờ giấy với hàng chữ được ghi bằng bút dạ nét to màu đen: Tôi và anh là người dưng. Trên tủ lạnh cùng thấy một tờ giấy y chang. Trên mặt bàn cũng vậy. Và chỗ đầu cầu thang lên cũng có một cái. Trần Minh khẽ lắc đầu: Hẳn là cô nên nhắc nhở mình triệt để.

Trần Minh cầm cốc nước bước vào phòng mình. Cánh cửa vừa đóng lại, ngụm nước vừa đưa vào miệng liền bắn cả ra ngoài. Phía trong cánh cửa có một mảnh giấy y như mấy mảnh ngoài kia nhưng với dòng chữ ghi bằng bút dạ màu đỏ chóe: Tuyệt đối không loạn luân. Bên cạnh còn minh họa thêm bằng một cái hình đầu lâu với hai khúc xương gạch chéo.

img

Nhi chui vào chăn khẽ khàng như một chú mèo mềm mại rúc rúc nơi cạnh sườn Trần Minh ngủ ngon lành (Ảnh minh họa)

Trần Minh đưa ánh mắt ngán ngẩm ngước nhìn lên nơi "con mèo hoang nhỏ" ở thở dài. Nhưng lại hoàn toàn không ý thức được nét cười trên môi mình hiện lên mỗi lúc một rõ ràng.

Họ cứ thế sống đúng là hai người dưng. Không làm gì cùng nhau, không ăn, không ngủ, không chơi và hạn chế nói chuyện cùng nhau. Đơn giản vì họ là người dưng sống cùng.

Đôi khi, cuộc sống của chúng ta chính là như thế, cứ nghĩ như mình đang ở cùng một người không hề có bất cứ một mối dây liên hệ phiền toái nào tới bản thân thì tự dưng sẽ cảm thấy cuộc sống của mình trở nên đơn giản và nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Học xong hai tiết ngoại ngữ buổi tối đói rủn chân tay, Nhi bước ra đợi xe buýt trở về nhà. Quán cơm bụi Nhi vẫn thường ăn còn lác đác vài người. Nghĩ tới việc rẽ vào đó và ăn nốt phần cơm nguội ngắt trong xoong, vét nốt thứ thức ăn thừa trong mấy chiếc chậu nhôm mà dịch dạ dày chỉ muốn trào lên tận cổ. Hình ảnh mâm cơm nóng hổi của Trần Minh thì cứ lảng vảng trong đầu khiến Nhi liếm mép thở dài.

Nhi tự nhủ: ăn ít để giảm cân cũng tốt, ăn nhiều, tóc mọc nhanh thì lại còn tốn tiền cắt tóc nữa. Vậy là Nhi vui vẻ đi ngủ với cái bụng rỗng không.

Nhưng đêm đến, cái bụng biểu tình kịch liệt khiến Nhi không sao ngủ được. Vậy là cô nàng mò xuống nồi cơm của Trần Minh. Trên đời này, ăn cơm trong nồi của người khác chả phải là việc khó khăn nhất hay sao?

Nhi nhớ mình từng đọc ở đâu đó: Trên đời này chỉ có thể ung dung mà ăn cơm trong nồi của mẹ mà thôi. Chứ tuyệt nhiên không thể ung dung vừa ngồi vừa ăn cơm trong nồi của ai khác. Nhất lại là người dưng. Nhi trầm ngâm, vừa ăn vừa tự nhủ: Chính vì không phải là nồi cơm của mẹ nên mình mới phải ăn vụng chứ có được ung dung mà ăn đâu. Vừa ăn tim vừa đập, tay vừa run đó. Nhi cảm thán ngẩng mặt lên trời mà than thầm: Đúng là miếng ăn là miếng nhục!

Ăn xong Nhi lên phòng mình, nằm vắt tay lên trán liền tự nghĩ: Mình đúng là dễ nuôi hơn cả cún!

Nhi nhận thấy việc ăn vụng cơm của gã người dưng ở cùng cũng khá suôn sẻ và dễ dàng. Nhưng đêm hôm mà đi ăn vụng cơm của người khác thì còn gì nhục bằng. Tuy nhiên, trên đời này cái gì mà chả có cái giá của nó. Kể cả nhục cũng có giá. Đó chính là mất một ít nhục nhưng giữ lại được ít tiền. Đánh đổi kiểu này kể ra cũng hời.

Hơn nữa, cái nhục này không phải là là cái gì quá ghê gớm. Nếu nhẫn nhịn một chút thì nhục cũng được. Vậy là Nhi đã đánh gục được lòng tự trọng của mình và làm bạn với cái nhục nho nhỏ ấy. Trên đời này, quả thật với Nhi không có cái gì mà không thỏa thuận êm xuôi được cả.

Những đêm sau, Nhi vẫn mò xuống ăn cơm nguội. Nhưng khi mở nồi cơm thì mắt Nhi sáng hơn cả sao trên trời. Trong nồi cơm có cả thịt rang khô. Hôm sau nữa thì có đậu sốt. Hôm thì có lạc rang muối… Nhi vừa ăn vừa bần thần nghĩ: "Không lẽ anh ta định nuôi mình giống như Cúc Hoa ngày xưa nuôi Phạm Công sao? Nuôi cho công thành danh toại rồi sẽ đem đi thịt ư?".

Nhi gõ đầu: Trời đất, không lẽ là mình đã ngầm đồng ý bán mình rẻ thế sao? Thời này là thời nào rồi mà còn có thể mua người rẻ mạt bằng chút cơm thừa canh cạn vậy? Nghĩ vậy nên vừa ăn cơm vừa tức giận trong lòng!

***

Sau bao nhiêu ngày ăn vụng ăn trộm cơm và thức ăn của Trần Minh thì đạo đức bắt đầu không ngừng lên tiếng rỉa rói, rày la khiến đêm đêm Nhi bắt đầu cơm nuốt không trôi, mắt nhắm không nổi. Mà khi gặp Trần Minh thì lại không biết mở lời ra làm sao để người ta cảm thấy cho cái loại người như mình ăn cơm cũng đáng. Tự dưng cô cũng thấy mình bị hạ thấp xuống mấy bậc.

Hai ngày cuối tuần Trần Minh vắng nhà, Nhi cũng không hỏi anh ta đi đâu mà anh ta cũng không nói cho cô biết. Hai ngày ở nhà một mình đêm đêm không có cơm để ăn vụng nên bỗng dưng cô lại có chút ngóng trông. Cho nên,  hôm nay  Nhi quyết định về nhà sớm. Nhi nằm trên đệm, vật vã suy đoán: Không lẽ hàng xóm láng giềng mà không mời nhau được bữa cơm?

Thấy tiếng bát đũa va nhau, Nhi bèn mò ra chỗ lan can nhòm xuống. Không thấy Trần Minh có ý mời mình gì liền cảm thấy phát điên. Đang định quay vào thì Trần Minh lên tiếng:

- Cô có thể xuống ăn cơm. Đêm ăn đau dạ dày. Lại có ngày tố cáo tôi tội âm thầm mưu sát cô!

Cuối cùng thì chính Trần Minh mới là người chơi bài ngửa. Thấy người dưng nói vậy, Nhi như mở cờ trong bụng, vội vã xuống chạy xuống, mặt mày hớn hở nhìn Trần Minh:

- Là anh đồng ý đó nha! Là anh nói trước đó nha!

Thấy cái vẻ mặt đó của Nhi, Trần Minh cố giấu nét cười trên môi. Giọng răn đe:

- Với điều kiện khi ăn tuyệt đối im lặng. Cô nói tôi không ăn được.

Nhi cãi:

- Anh nói thế nào ấy chứ. Ngày trước có thời gian tôi ở trong kí túc xá, lúc ăn cơm chúng tôi toàn nói chuyện. Kiểu như: Hôm nay tao ăn một đống cơm, một cục thịt…

Trần Minh đưa mắt lườm khiến Nhi đang nói liền im miệng. Trần Minh nghiến răng:

- Cô mà nói nữa tôi cắt lưỡi cô!

Nhi nhòm mặt Trần Minh nhủ thầm: Anh ta có thể làm thật ấy!

Hôm đó Trần Minh ăn rất ít. Anh có vẻ mệt nên nhanh chóng trở về phòng. Nhi thì lấy làm mừng. Vừa ăn vừa thầm nghĩ: Không ăn mà vẫn nấu, người ta bảo: Thóc đâu mà đãi gà rừng. Anh ta lại nấu cơm để đãi người dưng. Đúng là điên!

Nhi ăn xong, dọn dẹp định lên phòng. Nhưng rồi lại thấy áy náy. Anh ta có vẻ không được khỏe, thôi thì cũng nên chào hỏi xã giao lấy câu không lại bảo mình: Ăn cháo đá bát!

Nhi vặn tay tới gần gãy hết cả bàn không còn ngón nào kêu được nữa mới dám gõ cửa. Trong phòng vọng ra tiếng khô khốc:

- Chuyện gì?

Nhi ấp úng:

- Cảm ơn anh! Anh khỏe không đấy?

- Tôi khó thở, không lẽ cô tính hô hấp nhân tạo để trả ơn tôi!

Nhi nghe vậy thì bĩu môi: Còn khuya nhé! Nhưng lại đáp:

- Vậy anh nghỉ ngơi đi. Tôi cũng đi nghỉ đây. Ăn nhiều tới tắc cả thở rồi!

Trong phòng không có động tĩnh gì. Nhi kéo cửa khép lại thì theo làn gió một mùi hương quen thuộc chạm vào khiến cô sững sờ.

***

Mẹ khi nào cũng có một lọ dầu gió xanh để dưới gối nơi đầu giường nằm. Nhi thường ôm mẹ hỏi:

- Mẹ sao mẹ khi nào cũng có mùi dầu thế?

Mẹ cười:

- Mẹ hợp với dầu gió, đau bụng, nhức đầu, lạnh chân tay, ngạt mũi… Mẹ đều dùng tới nó là cảm thấy đỡ ngay. Con không thích mùi đó à?

Nhi ôm mẹ thật chặt, dụi dụi đầu vào sát sườn của mẹ, hít thật sâu cái mùi thơm rất riêng ấy. Thứ mùi không màu sắc, không hình khối mà sao bỗng dưng có một ngày Nhi cảm thấy như thế mình có thể cầm nắm được nó, đặt gọn gàng vào một góc trái tim mình. Như một thứ kỷ vật riêng mà chỉ có Nhi biết và gìn giữ.

Nhi nhớ, đó là một ngày tháng 12 rất lạnh. Nhi cũng lạnh, không phải là cái lạnh ở chân tay, da thịt… mà đó là cái lạnh tái tê tự trong lục phủ ngũ tạng của mình. Cứ từng cơn lạnh, từng cơn lạnh ngấm vào đó đóng băng mọi thứ lại. Khi ấy, Nhi đã áp mặt vào vòng ngực ấy, đã điên cuồng, đau khổ mà tìm kiếm thứ mùi hương suốt tuổi thơ của mình. Nhưng không thấy nữa. Chỉ còn mùi lạnh lẽo, mùi chia ly, mùi tang tóc xộc vào tâm trí Nhi buốt giá.

Nhi khóc, khi ấy Nhi chỉ biết khóc và mặc cho trái tim bé bỏng của mình tan theo nước mắt. Đôi tay mẹ lạnh ngắt, đôi môi mẹ lạnh ngắt, tất cả những thứ Nhi nhớ được đó là một cảm giác lạnh ngắt thấu tim gan. Từ hôm đó, Nhi không thể nào tìm được mùi của mẹ. Cái thứ mùi ôm ấp Nhi lớn lên trong bao nhiêu đêm lạnh giá của cuộc đời. Hóa ra tình yêu cũng có mùi. Nỗi nhớ cũng có mùi. Niềm đau cũng có mùi sao?

***

Trong cơn sốt nhẹ mơ màng, Trần Minh biết có người vừa mới vặn nắm cửa bước vào phòng mình, rồi rất nhẹ nhàng, chui vào chăn khẽ khàng như một chú mèo mềm mại rúc rúc nơi cạnh sườn mình ngủ ngon lành.

Mãi tới khi những chiếc tóc ngắn đâm đâm vào cằm mình, Trần Minh mới dần dần tỉnh giấc. Anh kinh ngạc khi nhận ra con mèo mềm mại ấy không ai khác chính là người dưng ở cùng mình.

Mấy chữ “loạn luân” bỗng nhiên như cơn gió lạnh xộc thẳng vào tâm trí Trần Minh khiến anh hoàn toàn tỉnh táo. Vừa định hất đầu Nhi ra khỏi cánh tay mình thì một âm thanh yếu ớt nghẹn ngào thoát ra từ đôi môi nhỏ: Mẹ! Mẹ ơi!

img

Trở về phòng, nhưng không ngủ được nữa. Nhi lại nằm nghĩ miên man.. (Ảnh minh họa)

Nhưng rồi trong giấc mơ của Nhi, mẹ cứ thế xa dần, xa dần và mất hút giữa hư không. Xung quanh Nhi cứ lạnh dần, lạnh dần, lạnh tới mức cả một nửa bên mặt bên trái của Nhi cũng dần cảm thấy tê buốt. Nhi mệt mỏi tỉnh giấc. Đúng là lạnh thật. Nhi sờ bên má trái của mình, có thứ gì đó ướt ướt như nước.

Rồi rất nhanh, Nhi nhận thấy mặt kính lạnh lẽo áp trên má mình. Nhi hốt hoảng ngồi bật dậy. Nhi ngồi trên ghế và áp mặt xuống chiếc bàn ăn, ngủ tự khi nào? Không lẽ, dạo này vì quá ám ảnh vì chuyện ăn uống lúc nửa đêm mà hôm nay trong cơn mộng du Nhi tự đưa mình xuống đây?

Nhi vò đầu khiến cho mái tóc ngắn chổng ngược, rối tung. Lại tự vả mình một cái. Ám ảnh vì trai đẹp mà có lần vào đêm khuya, cô mò sang phòng của gã hàng xóm khiến cho tiếng xấu muôn đời không gột rửa được.

Tàn nhẫn nhất lại là trong trường hợp gã đó lại vừa mới ốm một trận nằm bẹp dí trong phòng. Quá khứ kinh hồn đó, Nhi vẫn tởn tới già.

Nhi thở dài: May mà lần này là vì ám ảnh chuyện ăn uống vụng trộm chứ ám ảnh bởi chuyện loạn luân thì không biết sẽ ra sao? Mà cái cuốn Trăm năm cô đơn hôm đi hội chợ sách mua về, chắc phải cất thật kỹ đi mới được.

Trở về phòng, nhưng không ngủ được nữa. Nhi lại nằm nghĩ miên man.

Trong phòng, Trần Minh lăn qua lăn lại không sao ngủ được. Cũng không ngừng tự hỏi mình: Cô ta bị làm sao thế nhỉ? Bị mộng du sao?

Sáng hôm sau, Trần Minh vừa ăn sáng thì thấy Nhi đầu tóc rối bù vừa đi, vừa ngáp, vừa ngãi đầu, bên mép vẫn còn vết trắng trắng. Trần Minh thở dài thầm nghĩ: Chắc đêm qua nằm nghiêng phía bên trái, ngủ lại còn há miệng, không biết có ướt gối không?

Nhi ngồi khoanh chân trên ghế vừa ngáp vừa hỏi Trần Minh:

- Hôm nay, chưa sáng bảnh mắt mà anh làm cái quái gì thế? Không có ý tứ với hàng xóm láng giềng gì cả.

Trần Minh không đáp, vẫn bình thản ngồi ăn. Mãi sau, anh mới nhìn Nhi rồi hỏi:

- Cho tôi hỏi, đêm ngủ cô có hay mộng du không?

Nhi thoáng giật mình. Nhưng rồi vội cười cười đáp Trần Minh.

- Tôi thường chỉ hay mộng du với giai đẹp vì bệnh háo sắc. Cứ ở cùng giai đẹp thì tôi liền bị ám ảnh và đêm rất tự nhiên có nhu cầu gần gũi. Nhưng nó là tiềm thức vượt ngoài tầm kiểm soát của bản thân.

Mồ hôi tự dưng rịn ra khắp cả người Trần Minh. Cố trấn tĩnh, Trần Minh thờ ơ hỏi một câu:

- Từng có tiền sử chưa?

Nhi co chân ngồi khoanh tròn trên ghế, người hơi nhoài về phía người đối diện:

- Có rồi. Tai tiếng đầy mình cả rồi.

Trần Minh trong lòng nhột nhột như có rận khắp người. Thấy Trần Minh không nói gì, Nhi thoáng nét cười tinh quái trên mặt:

- Nhưng dạo này tôi khá ngoan ngoãn. Hẳn là xung quanh đây không có mùi giai đẹp.

Ngụm nước trong miệng Trần Minh vừa nuốt xuống lại như tắc nghẹn trong họng.

***

(Còn nữa)

Mời các bạn đón đọc phần tiếp theo vào lúc 0h00 ngày 24/5/2017

Làm sao thủ thỉ

Nhiều lúc, tôi thấy mình như một tên vô lại, còn em là cô gái ngây thơ vô số tội… Cảm giác ấy đúng là chẳng tốt...

Mời các bạn đồng hành cùng báo Dân Việt trên mạng xã hội Facebook để nhanh chóng cập nhật những tin tức mới và chính xác nhất.
Ý kiến của bạn
Tin cùng chuyên mục
Xem theo ngày Xem