Thực tình, tôi không hiểu đó lại là nỗi đau. Có lẽ là do cách nghĩ của tôi và cô ấy hoàn toàn khác nhau, hoặc do hoàn cảnh, tôi không giống cô ấy. Tôi có một ước mơ to lớn, ước mơ được làm mẹ một lần trong đời, thế nên nhất thời, khi cô ấy nói mình có bầu, tôi đã sung sướng vô cùng.
Ở hoàn cảnh của cô ấy, cô ấy có quyền buồn, có quyền khóc lóc và chán nản. Vì đứa con đó là đứa con không có cha mà cô ấy cũng không mong muốn sinh ra khi không được thừa nhận. Nếu như có con mà có chồng, rồi làm đám cưới thì có lẽ cô ấy đã không khóc thảm thiết như vậy…
Lấy chồng 3 năm, tôi đã từng tuyệt vọng khi nghĩ mình vô sinh vì không sinh được con. Tôi đau khổ vô cùng mỗi lần ai đó cố gắng nói về chuyện này, vì những lúc như vậy tôi chỉ muốn đóng cửa vào khóc một mình. Tôi nhận ra, mình khó có thể có con và áp lực ngày càng lớn, sống không thể nào yên được trước bao nhiêu câu hỏi và ánh mắt nhìn vào tôi.
Tôi nói với cô ấy rằng, hãy giữ lại đứa con, và nuôi con khôn lớn trưởng thành dù người cha ấy không chịu nhận con. (Ảnh minh họa)
Cô bạn tôi vốn là người sống rất thoáng. Cô ấy đã yêu rất nhiều người đàn ông và cũng nhiều lần cô ấy phá thai. Thú thực, tôi không đồng tình với cô ấy nhưng nghĩ đến chuyện có con, nhiều khi tôi lại thấy chạnh lòng. Người thì mong có còn không được người thì dễ có như chơi.
Tôi nói với cô ấy rằng, hãy giữ lại đứa con, và nuôi con khôn lớn trưởng thành dù người cha ấy không chịu nhận con. Dù sao thì cô ấy cũng đã phá thai vài lần, nếu như tiếp tục bỏ, cô ấy sẽ không còn cơ hội nữa, chuyện có con bây giờ không phải dễ nhất là đối với phụ nữ đã hút thai. Cô ấy khóc lóc vì cái thai đã lớn mà không để ý, còn trước đây, nếu biết có bầu, cô ấy đã tính chuyện ‘giải quyết’ rồi. Hoặc có thể là lần này, cô ấy muốn cười người đàn ông này thật.
Cô ấy nói, nếu như không có người đàn ông ấy nhận làm cha của đứa trẻ thì cô ấy không dám sinh con ra. Về quê, người ta sẽ dị nghị. Để làm một người mẹ đơn thân, quả thật không dễ dàng gì. Cả họ hàng, bố mẹ và bạn bè, người ta sẽ cười vào mặt cô ấy vì không chồng mà chửa.
Có biết bao nhiêu bà mẹ đơn thân đã từng chịu áp lực mệt mỏi đến muốn chết đi được vì cảnh vất vả nuôi con lại còn bị người khác chê bai, soi mói. Cô ấy vừa nói vừa khóc với tôi như vậy. Tôi động viên cô ấy, không sao cả, vì dù sao, làm mẹ là điều thiêng liêng nhất. Một người phụ nữ chỉ mong muốn được làm mẹ, đó là ước mơ của họ. Giống như tôi bây giờ mới hiểu được cảm giác đau khổ khi không có con là gì. Tôi ước ao mình có một đứa con biết bao nhiêu.
Chị em, nếu thực sự đã có con, hãy giữ lại đứa trẻ dù có làm mẹ đơn thân. (Ảnh minh họa)
Tôi đã từng nghĩ đến việc tiêu cực, nếu như tôi không thể có con thật, và chồng tôi cũng không gắn bó với tôi, tôi sẽ xin con nuôi và nuôi con một mình, làm mẹ đơn thân. Điều đó có khác gì một người như cô ấy, không có chồng mà lại nuôi con một mình?
Biết bao nhiêu bà mẹ đơn thân, họ đã vượt qua áp lực cuộc sống, vượt quá ánh mắt soi mói của mọi người để làm một người mẹ tốt. Dù rằng xung quanh có quá nhiều người chỉ trỏ, nhưng họ đã cố gắng gồng mình lên chỉ vì con cái. Chuyện không chồng mà chửa chỉ là chuyện không may và đứa trẻ chẳng có tội gì mà bị vứt bỏ cả. Dù thế nào thì đó cũng là con của người làm mẹ…
Cuộc sống bây giờ, nhiều chị không muốn lấy chồng, hoặc vì hoàn cảnh nào đó không thể kết hôn, họ đã chọn con đường có con mà không cần chồng. Họ làm mẹ đơn thân và vẫn vui sống, hạnh phúc, có gì đâu để phàn nàn, để đau khổ, để áp lực. Dù là xã hội chưa thực sự thoáng với chuyện này nhưng làm được một lần, đối diện được một lần thì những lần sau chẳng là gì cả.
Chị em, nếu thực sự đã có con, hãy giữ lại đứa trẻ dù có làm mẹ đơn thân. Dù có áp lực thì cũng hãy nghĩ, đó là con của mình, cần phải giữ con, yêu con và hãy nghĩ, mình là người mẹ tuyệt vời nhất thế gian này vì có con. Con cái là của trời cho, hãy yêu thương và trân trọng con mình, đừng để đến lúc khó khăn như tôi… Tôi đang mơ ước làm mẹ biết bao…
(Theo Khám phá)
Vui lòng nhập nội dung bình luận.