Thậm chí có người luyện tập thành kỹ năng để có thể “chiến đấu” thoải mái mà không mất một viên đạn nào. Nhưng xét về mặt khoa học, làm như thế có nên không?
Việc này luôn khiến "pháo thủ" rơi vào tình trạng căng thẳng, không thể đạt "đỉnh" được (Ảnh minh họa)
Để trả lời câu hỏi này, phải xét trên hai phương diện tâm lý và sinh lý. Trước hết phải thấy rằng làm như thế là trái tự nhiên. “Bắn đạn” là một khâu quan trọng trong sinh hoạt tình dục đem lại khoái cảm tột đỉnh không chỉ cho người đàn ông mà cho cả bạn tình, giúp quan hệ vợ chồng thêm hài hoà mỹ mãn. Khi được kích thích đầy đủ, trung khu phóng tinh của hệ thần kinh điều khiển tự nhiên toàn bộ quá trình này, không phụ thuộc ý muốn chủ quan của con người. Khi lên đến đỉnh điểm hưng phấn súng tự động bóp cò, dù pháo thủ có muốn kìm lại để cố tình “câu giờ” cũng không được. Đây chính là thời điểm gọi là “cực khoái” (orgasme).
Nếu cố tình ngưng chiến vào giữa lúc chiến trận tưng bừng thì sự khoái cảm giảm đi rất nhiều và để làm được như thế phải dùng ý chí điều tiết rất “quyết liệt” và chính thao tác này mới có hại cho thần kinh. Nó làm cho chức năng điều khiển việc phóng tinh của vỏ đại não bị ức chế hoàn toàn, nếu lặp đi lặp lại nhiều lần sẽ sinh rối loạn, lâu dần làm hỏng chức năng này không phóng tinh được nữa. Không những thế còn tạo ra tâm lý hẫng hụt cho đối tác.
Phụ nữ rất nhạy cảm, họ cảm nhận được đối tác hưng phấn cao độ. Nếu đến lúc đó đàn ông lại thu súng về và ngưng chiến, chẳng khác nào người chạy đua còn vài bước đến đích thì dừng lại, khiến cho cả hai đều bị hẫng, ảnh huởng rất lớn đến những lần sau.
"Đánh trận giả" sẽ dễ khiến cả hai đều bực mình (Ảnh minh họa)
Về mặt giải phẫu sinh lý, có thể hình dung đường dẫn nước tiểu từ bàng quang đi ra gặp đường dẫn tinh dịch từ tinh hoàn đi đến nhập lại thành một đường ống, tạo thành cái ngã ba như hình chữ “Y”. Bộ máy sinh dục đựơc thiên nhiên “thiết kế” cực kỳ tinh vi. Thông thuờng khi hưng phấn tình dục cao độ chuẩn bị “bắn phá”, cơ ở cổ bàng quang tự động đóng lại, đồng thời cơ ở niệu đạo mở ra, tinh dịch chỉ có thể đi xuống niệu đạo mà không thể bắn ngược lên bàng quang, trái lại lúc đó nước tiểu cũng không thể theo tinh dịch ra ngoài được.
Theo các nhà khoa học, nếu mỗi lần lâm trận chỉ toàn “đánh trận giả” mà cố tình nín nhịn thì “đạn” đi đến ngã ba không được thoát ra. Đến khi cơn khoái cảm qua đi, cửa lên bàng quang mở, tinh dịch sẽ đi vào bàng quang thành ra xuất tinh ngược. Lâu dần hình thành phản xạ có điều kiện, dẫn đến vô sinh.
Mặt khác, “ngân hàng con giống” có hoạt động rất tinh vi. Khi “lâm trận”, máu dồn vào các mao mạch làm cho tiền liệt tuyến và các cơ quan khác trong trạng thái xung huyết. Các nghiên cứu cũng chỉ ra rằng, sau khi “đạn bắn” đi độ 3 phút sau, máu rút đi đến 60% và độ 15 phút “súng” sẽ trở lại trạng thái “ngủ nghỉ”. Nếu cố kìm giữ không “bắn”, trạng thái xung huyết sẽ kéo dài, tiền liệt tuyến và các mao mạch ở vách trong tinh hoàn bị tổn thương, vỡ ra có thể dẫn đến viêm tinh hoàn hay tiền liệt tuyến gây ung thư.
Hệ thần kinh cũng bị ảnh hưởng vì khát vọng tình dục chưa đựơc giải phóng, tạo ra sức ép về tâm lý, lâu dần sinh đau đầu chóng mặt, hoa mắt, mắc bệnh “trên bảo dưới không nghe”.
Có người dùng phương pháp “đánh trận giả’ để tránh thai. Thật ra trong các phương pháp tránh thai thì phương pháp này kém tin cậy nhất vì “pháo thủ” không được chủ động “bóp cò” theo ý thích của mình. “Súng” thường bắn tự động do hệ thần kinh điều khiển nên rất dễ bị “cướp cò” vì không biết chính xác thời điểm bắn. Do đó chỉ cần vài viên đạn đi vào mục tiêu là đã có thể bị “dính chưởng”.
Tất cả cũng vì rượu mà ra, nếu không vì quá chén thì tôi với Thắm đã chẳng ra nông nỗi này.
Vui lòng nhập nội dung bình luận.