Tôi kết hôn lúc vừa tròn 22 tuổi, chỉ 5 tháng sau khi tôi tốt nghiệp Đại học. Chồng lớn hơn tôi 8 tuổi, lúc đó anh đã là trưởng phòng của một công ty dược phẩm lớn. Anh xuất thân từ một gia đình giàu có với bố mẹ đều là những doanh nhân thành đạt.
Nhận được tin hỷ của tôi, họ hàng, bà con ai nấy đều chúc mừng và nói tôi có số hưởng, “sau này chỉ tiêu tiền mỏi tay, ngồi mát ăn bát vàng”. Tuy nhiên, chẳng ai ngờ, sau đám cưới, mọi thứ mới bắt đầu.
Sau khi cưới, vợ chồng tôi chủ động “thả” để sớm có bầu. Tuy nhiên, do tôi bị đa nang buồng trứng nên cơ hội có thai thấp hơn mức bình thường. Sau 1 năm cố gắng, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy que thử thai đã lên 2 vạch. Thấy tôi mang thai, dù không nói ra nhưng tôi biết nhà chồng tôi ai nấy đều mong tôi sẽ sinh con trai để nối dõi cơ nghiệp mà họ đã dày công gây dựng. Cũng bởi vậy, lúc biết được mình đang mang thai con gái, lòng tôi chùng xuống.
Thấy tôi sinh con gái, thái độ của nhà chồng tôi thay đổi hẳn. Mẹ chồng tôi lấy cớ bận việc nên chẳng mấy khi phụ tôi chăm cháu. Chồng tôi cũng hiếm khi bế ẵm, cưng nựng con mà thường xuyên bỏ ra ngoài cờ bạc, rượu chè khiến tôi uất ức, trầm cảm. Hai vợ chồng tôi vì chuyện đó mà nhiều lần “cơm chẳng lành, canh chẳng ngọt”.
Chồng ngang nhiên dẫn "phòng nhì" và con rơi về nhà ra mắt.
Hơn 1 năm sau khi sinh con gái đầu, do không kế hoạch được, tôi tiếp tục mang bầu lần 2. Chẳng mấy chốc, con gái thứ 2 của tôi ra đời. Các con sinh ra không nhận được sự quan tâm, yêu thương của mọi người trong gia đình, tôi khóc nghẹn. Kể từ khi sinh con gái thứ 2, tôi chịu nhiều áp lực vì mẹ chồng luôn miệng ca cẩm, họ hàng nhà chồng đến thăm thì mát mẻ, bỉ bôi, gièm pha bằng những lời cay độc: “Nhà to thế này mà toàn cháu gái, chả biết mai này ai ở, chắc phải đón con rể về quá".
Chồng tôi cũng vì nghĩ ngợi, buồn chán, anh chẳng mấy khi về nhà. Có khi đến cả tuần tôi chẳng nhìn thấy mặt chồng. Qua mấy lần xem trộm điện thoại của chồng, tôi biết anh có người khác, tôi có nói bóng gió với anh về chuyện này nhưng anh lại nổi giận, đánh đập tôi đến sưng tím mặt mày.
Chuyện gì đến rồi cũng đến, hôm trước, chồng tôi dẫn về một cô gái trẻ măng cùng một bé trai khoảng 4-5 tháng tuổi, nói rằng đây là phòng nhì, con rơi của anh. Trước mặt cả gia đình, anh yêu cầu gia đình tôi đối xử với Loan (cô bồ) như vợ chính thức của anh, còn đối xử với với cháu bé như cháu đích tôn của gia đình. Thấy tôi phản ứng gay gắt, mẹ chồng nói chồng tôi hãy đưa bồ và con riêng đi rồi sẽ nói chuyện sau. Thấy chồng không còn chung thủy, lại ngang nhiên dẫn bồ và con riêng về nhà, tôi viết sẵn đơn xin ly hôn và chuẩn bị giấy tờ để làm thủ tục ly hôn mà không có gì phải hối tiếc.
Tối đó, thấy tôi ở trong phòng, mẹ chồng tôi tiến lại nói chuyện. Bà nói: “Mẹ biết tâm trạng của con lúc này nhưng chuyện đàn ông không có con trai, rồi đi ra ngoài kiếm con rơi, con vãi bên ngoài là chuyện không thể tránh khỏi. Mẹ khuyên con nên chấp nhận Loan và thằng bé và tiếp tục sống mà nuôi con, cho con có bố có mẹ. Mai này khi các con con lớn, con sinh tiếp một đứa nữa, biết đâu đứa nữa lại là con trai thì cục diện sẽ thay đổi. Nhiều người bạn của mẹ cũng rơi vào tình cảnh này nhưng không ai bỏ chồng cả. Bỏ chồng, một mình nuôi con, chỉ dại, chỉ thiệt cho mình".
Nghe mẹ chồng nói, tôi trào nước mắt vì uất ức: “Mẹ ơi, xã hội nay hiện đại rồi chứ không phải thời phong kiến nữa mà phụ nữ phải lấy chung chồng. Con không muốn 2 con của con phải sống trong gia đình không hạnh phúc và ngày ngày nhìn thấy gương xấu của bố nó. Con đã quyết định rồi và sẽ không thay đổi đâu mẹ ạ".
Sau khi hoàn tất thủ tục ly hôn, nhiều người vẫn mắng tôi dại, “nhà chồng giàu có, bề thế lại bỏ chồng, giờ một mình gồng gánh nuôi 2 đứa con” nhưng tôi chưa bao giờ hối hận vì quyết định của mình. Tôi luôn lấy 2 con làm động lực và sẽ tiếp tục cố gắng để 2 con có cuộc sống đủ đầy.
Chỉ còn vài ngày nữa là đến ngày cưới của tôi rồi. Không biết tôi nên ngậm bồ hòn làm ngọt để lễ cưới rình rang...
Vui lòng nhập nội dung bình luận.