Vợ chồng tôi cưới nhau được gần hai năm và cuộc sống khá viên mãn. Anh hơn tôi 5 tuổi, làm việc tại một ngân hàng lớn trong thành phố. Còn tôi đang thử việc tại một hãng bảo hiểm.
Gia đình hai bên khá giả nên sau ngày cưới, chúng tôi được cho tiền một căn hộ chung cư cao cấp để ra riêng. Khi tôi mang thai, mẹ tôi và mẹ chồng thay phiên nhau đến phụ giúp việc nhà, nấu nướng cho chúng tôi.
Vì con tôi là đứa cháu đầu tiên của cả hai gia đình nên bên nội và bên ngoại rất quan tâm. Từ khi mới có bầu đến lúc sinh, tôi được chăm sóc chu đáo. Riêng về chồng tôi luôn quan tâm vợ, chuyện chăn gối rất hòa hợp. Ngay thời gian bầu bì, chúng tôi vẫn nồng nàn như thuở mới yêu.
Đến gần ngày sinh, vợ chồng tôi đã chọn đăng ký dịch vụ sinh tại một bệnh viện quốc tế. Tôi muốn con mình chào đời trong điều kiện tốt nhất có thể. Đặc biệt, ở đây bác sĩ cho chồng vào phòng sinh, ở bên cạnh vợ lúc vượt cạn.
Nghĩ đến điều đó tôi đã thấy có động lực bởi có câu “đàn ông đi biển có đôi, đàn bà vượt cạn đơn côi một mình”. Có chồng ở bên cạnh, chắc chắn sẽ yên tâm hơn rất nhiều. Anh ở cạnh vợ từ lúc mới đau bụng cho đến khi hai mẹ con được đưa về phòng hậu sản.
Nhưng từ khi tôi sinh đến khi con được ba tháng, chồng vẫn một mực đòi ngủ riêng chứ không nằm chung. Tôi thèm hơi chồng đến phát điên nhưng anh bảo, để hai mẹ con ngủ thoải mái.
Lý do chồng bất lực khiến tôi sững sờ. Ảnh minh họa
Ngoài việc thơm nhẹ lên má, chồng không hề động vào người vợ. Tôi nghĩ do mình sinh xong người xồ xề, mùi sữa nên chồng tránh. Bởi vậy, tôi đã sắp xếp thời gian tập thể dục lấy lại vóc dáng và chăm sóc bản thân. Sau hơn 5 tháng, tôi trở về cân nặng thời con gái, mọi người đều khen đẹp mặn mà hơn.
Tuy nhiên, chồng tôi vẫn viện cớ từ chối chuyện gần gũi vợ. Nếu có nằm chung, anh đều cố tình đặt con nằm giữa để tôi khỏi đòi hỏi. Nhiều lúc, tôi chủ động gần chồng, anh miễn cưỡng đáp ứng nhưng không được như ý.
Tôi cảm thấy rất chán nản và nghi ngờ chồng đã “no nê” ở bên ngoài mới thế. Tôi đã phải thuê cả thám tử tư theo dõi chồng, kiểm tra hết điện thoại tin nhắn vẫn không phát hiện gì lạ.
Chồng chỉ đi làm rồi về nhà, thỉnh thoảng đi nhậu với bạn bè. Anh vẫn quan tâm chiều chuộng tôi trừ chuyện chăn gối. Tôi thấy bức bách quá, không hiểu vì sao từ người đàn ông tràn trề sinh lực chồng tôi lại như mất hết năng lượng.
Có lần, khi gần gũi, chồng rơi vào trạng thái bất lực “trên bảo dưới không nghe” làm anh vò đầu bứt tóc. Tôi gặng hỏi mãi, anh mới thú nhận. Từ khi chứng kiến cảnh tôi vượt cạn, anh dường như mất hết ham muốn. Tận mắt nhìn thấy vùng kín của vợ tan hoang be bết máu trong quá trình sinh con làm anh sợ.
Mỗi lần gần vợ, những hình ảnh trong phòng sinh ám ảnh trong tâm trí anh đến mức mất luôn cảm giác hưng phấn. Nghe chồng nói như thế, tôi vừa buồn vừa cho chính mình Có phải tôi đã sai lầm khi để chồng vào phòng sinh chứng kiến cảnh sinh nở của vợ. Hóa ra, việc sinh con đầy thiêng liêng lại trở thành vết rạn trong cuộc sống gia đình của tôi hay sao?
Tôi phải làm thế nào để cải thiện chuyện chăn gối vợ chồng trong tình huống này.
Tôi nuốt ngược nước mắt vào trong khi không thể thỏa mãn vợ trong "chuyện ấy".
Vui lòng nhập nội dung bình luận.