Năm đó, tôi là giám đốc một công ty chuyên cung cấp vật liệu xây dựng. Công ty tôi làm ăn rất phát đạt, mỗi tháng tôi bỏ túi vài trăm triệu là chuyện bình thường. Hồi đó, tôi cũng có vợ và 2 cô con gái. Vợ tôi là người phụ nữ giỏi việc nước, đảm việc nhà.
Cô ấy làm việc ở ngành ngân hàng, lại giúp tôi nuôi dạy 2 cô con gái. Cô nào cũng xinh như công chúa. Hiểu được lòng chồng, vợ tôi cũng định sinh thêm đứa con thứ 3 thì em mắc bệnh, không thể sinh nở được nữa.
Sinh 2 cô con gái, tôi đi đâu cũng trở thành đề tài đàm tiếu, châm chọc của mọi người. Buồn chuyện vợ, con, tôi đâm ra chán nản. Tôi sa vào lưới tình của Thu- một cô nhân viên trẻ đẹp trong công ty. Thu đẹp hơn vợ tôi, lại khéo chiều tôi chuyện chăn gối. Ngày em thông báo em đã mang thai 16 tuần, cái thai là con trai, tôi vui như cây khô được tái sinh.
Tôi chủ động nói chuyện này với vợ. Ban đầu, tôi dự định sẽ cho Thu một ít tiền rồi rinh cậu quý tử về sống với vợ chồng tôi. Nào ngờ, vợ tôi không chấp nhận chuyện đó, cô ấy đòi ly dị và dắt 2 con gái bỏ đi.
Tôi đón Thu về sống cùng, chiều chuộng cô ấy như bà hoàng. Tuy nhiên, sau khi bỏ vợ, công việc làm ăn của tôi ngày càng lụi bại. Các nhân viên thân tín của tôi lần lượt bỏ sang làm cho công ty đối thủ, kéo hết khách hàng của công ty tôi về bên ấy. Tôi bị đối tác chơi xỏ, càng đầu tư vào các dự án thì càng cụt vốn. Từ ông chủ lắm tiền nhiều của giờ thành gã trắng tay, nhà cũng bị ngân hàng siết nợ.
Tôi đưa Thu và con trai đi ở trọ tại một ngôi nhà nhỏ rồi xin việc, làm lại từ đầu. Vốn quen cuộc sống nhung lụa, đủ đầy, Thu tỏ ra bất mãn, chê bai tôi bất tài, vô dụng. Tôi với Thu cãi nhau như cơm bữa. Vì nóng nảy quá, tôi nhiều lần thượng cẳng chân, hạ cẳng tay với cô ấy.
Vào một đêm mưa gió, Thu xách vali bỏ nhà đi. Tôi tìm hiểu thì biết cô ấy đã tìm được một người đàn ông giàu có hơn, họ chuẩn bị làm đám cưới. Tôi gọi điện níu kéo, cầu xin cô ấy hãy nghĩ đến con nhưng cô ấy chỉ im lặng.
Cuối cùng, tôi đành nhờ mẹ tôi chăm con giúp để tôi có thể yên tâm làm việc. Con trai tôi giờ đã 5 tuổi, thằng bé càng lớn càng thông minh, nhanh nhẹn. Nhưng mẹ tôi và nhiều người nhận xét rằng thằng bé trông chẳng giống gì tôi hay bất cứ thành viên nào trong gia đình cả. Có lần tôi đưa con đi khám bệnh, tôi nhận rằng thằng bé cũng không cùng nhóm máu với mình.
Bố con không cùng nhóm máu cũng bình thường. Nhưng điều này cộng với việc thằng bé không giống tôi, lại nghe nhiều lời đồn thổi, tôi đã đưa con đến giám định ADN thì bàng hoàng khi biết sự thật khi biết thằng bé không phải là con ruột của tôi!
Mẹ tôi nói, tôi nên đem thằng bé đến trả cho Thu rồi tùy xem cô ta muốn làm gì thì làm. "Dù gì nó cũng không phải con cháu nhà này. Con nuôi hộ nó từng ấy thời gian là đủ rồi", mẹ tôi nói.
Nhưng tôi với con đã gắn bó với con từng ấy năm, giờ tôi cũng không nỡ xa thằng bé. Mà nếu Thu có thương xót nó thì cô ấy cũng không để cho thằng bé ở với tôi đến tận bây giờ. Tôi vẫn muốn nuôi con bằng tất cả tình cảm của một người cha.
Nhưng tôi chỉ lo một ngày Thu sẽ quay trở lại cướp mất con trai tôi của tôi đi. Theo quý độc giả, tôi nên làm gì bây giờ?