Khi hoạt động showbiz, tôi xây dựng hình ảnh một cô mẫu cá tính. Bởi thế, khán giả mặc định tôi quyết đoán, độc lập và chẳng ai có thể ngờ tôi lại lệ thuộc đến vậy khi bước vào cuộc hôn nhân đầu tiên.
Tôi từng đặt ra mục tiêu sẽ tìm một người chồng tốt rồi dành trọn thời gian chăm sóc gia đình, làm tròn bổn phận người vợ, người mẹ sau khi khép lại sự nghiệp sàn diễn ở Việt Nam để qua Mỹ. Tôi nghĩ đơn giản là lấy được người chồng chăm lo tài chính thì bản thân không cần làm gì cả. Bởi vậy, tôi làm gì cũng nhanh chán và hầu hết bỏ nửa chừng. Cho đến khi có thai, tôi chấm dứt hoàn toàn những công việc ấy để ở nhà hưởng thụ cuộc sống thoải mái. Và rồi, những gì mọi người thường thấy ở một người phụ nữ lệ thuộc cũng diễn ra với tôi, theo cách rất tệ.
Khi quanh quẩn ở nhà, tôi bị chi phối cảm xúc hoàn toàn bởi mỗi hành động của chồng. Chỉ cần anh ấy ra ngoài, không nghe điện thoại, lâu trả lời tin nhắn là tôi gọi liên tục kèm theo sự nghi ngờ. Lúc Jiraiya được hai tháng tuổi, vấn đề dần trầm trọng hơn. Tôi nhận thấy những sai lầm của mình bắt đầu gây ra hậu quả, đó là khoảng cách không thể lấp đầy giữa tôi và chồng. Trước đó, chúng tôi từng vô cùng gắn bó.
Mâu thuẫn đẩy đến đỉnh điểm là lúc những hiểu lầm tích tụ dẫn đến đổ vỡ. Tôi hiểu rằng mình không thể cứu nổi cuộc hôn nhân mà bản thân từng kỳ vọng sẽ trở thành bến đỗ bình yên nhất. Khi buộc phải ly dị, người ta sẽ dày vò, đau khổ, ghen tuông và hủy hoại đối phương hay bỏ lại tất cả phía sau để làm lại? Về phần mình, tôi đã lần lượt trải qua cả hai thái cực.
Ban đầu, tôi chìm đắm trong quá khứ khi chồng cũ quay bước, để lại mình tôi với đứa con nhỏ. Tôi dằn vặt, hao mòn đi mỗi ngày và có lúc soi gương thì òa khóc vì trông thấy quá nhiều tóc bạc. Những chuyện buồn ấy ngày qua ngày phá thủy tôi từ tâm hồn đến thể xác. Đã có lúc tôi thốt lên "sao mà tiệu tụy quá". Nhưng tôi không thoát ra được mà gặm nhấm những tiếc nuối cho đến khi nhìn con và bừng tỉnh.
Kinh Phật cho tôi sự bình an từ trong tâm và những giáo lý nhà Phật dạy tôi cách vững vàng bước qua biến cố. Tôi học được ý nghĩa của nhân duyên trong cuộc đời và không còn đau khổ khi duyên cạn. Tôi đứng dậy, đối mặt với sự thật rằng "tôi đã ly dị". Thay vì than khóc, tôi tự hỏi phải làm gì để tồn tại trên đất Mỹ và nuôi dạy con trai - bé Jiraiya - nên người.
Tôi không ân hận vì đã dành hầu hết thời gian của mình trước đây để chăm sóc gia đình. Nhưng tôi tiếc vì đã không biết giá trị của bản thân, tập trung mọi sự chú ý vào đối phương để đổi về những mệt mỏi. Khi bước khỏi cuộc hôn nhân cũ, tôi nhắc mình thật kỹ rằng dù bận rộn cỡ nào, phải dành thời gian làm đẹp. Thư giãn cùng con cũng là một điều tuyệt vời sau những làm việc căng thẳng. Đôi khi, vất vả với Jiraiya chính là cách giúp tôi xua đi những suy nghĩ tiêu cực.
Có người nói với tôi, sau ly hôn, phải đẹp để người cũ tiếc nuối. Tôi thấy điều đó chẳng hề đúng. Tôi cần đẹp để có nhiều cánh cửa mới rộng mở. Đẹp để tự tin vào bản thân và sống hạnh phúc hơn. Những điều đã ở lại phía sau, tôi sẽ không hận thù hay trách móc. Điều tôi muốn làm nhất chính là nhìn vào nó để không đi vào vết xe đổ về sau.
Bài học về cách tha thứ rất khó. Nói tha thứ cho người ta, sự thật là tha thứ cho chính mình. Không ai có quyền trói buộc thanh xuân của bạn, ngoại trừ bạn. Phụ nữ thường lo sợ miệng đời dị nghị là mẹ đơn thân, hay nghĩ có con rồi sẽ không lấy được ai, rồi ráng chịu đựng cuộc hôn nhân sai lầm cho đến khi không còn cơ hội làm lại. Nhưng tôi nghiệm ra một điều, trước khi đoán xem người khác nghĩ gì, hãy quan tâm đến cảm nhận của mình đã. Chẳng ai hiểu rõ tôi bằng tôi cả. Khi tôi đang ở tận cùng đau khổ, vẫn có người nói: "Ngọc Quyên lấy chồng Mỹ để có quốc tịch, sau đó thì bỏ".
Đổ vỡ cũng cho tôi những kỹ năng để tìm kiếm một người yêu phù hợp. Sự thật là ban đầu tôi rất ngại mỗi khi ai biết và hỏi: "Có con rồi à? Ly dị à?". Sau này, tôi hiểu ra những người muốn quen mình, nhưng mình phải cố gắng thuyết phục họ chấp nhận quá khứ không suôn sẻ của bản thân, thì thà rằng đừng tiến tới. Làm mẹ đơn thân, tôi học cách đi độc bước thay vì lệ thuộc cảm xúc vào người khác. Người thật sự yêu tôi, sẽ bất chấp hoặc tìm cách vượt qua mọi trở ngại để đến với tôi, bảo vệ tôi khỏi những tác động bên ngoài dù tôi là người mẫu Ngọc Quyên, cô gái tuổi đôi mươi hay một người đàn bà đã cũ. Vậy nên hiện tại tôi bất cần, tự do tận hưởng cuộc sống, không sợ một mình và luôn tìm kiếm những niềm vui cho bản thân cũng như chăm chỉ làm đẹp. Cứ thế, những thứ thực sự phù hợp sẽ đến mà tôi chẳng cần gồng mình lên để kiếm tìm.
Ở Mỹ, tôi không có người thân phụ chăm con nên hành trình làm mẹ đơn thân càng khó khăn. Một mình sống ở xứ cờ hoa thử thách lắm. Ngôn ngữ, văn hóa đều là rào cản. Tôi chưa khi nào cảm thấy mình thuộc về nước Mỹ. Và chưa bao giờ cố gắng nhiều như vậy. Có người hỏi ở Mỹ khổ thế, sao không về Việt Nam? Nhưng họ không hiểu đâu. Kể từ khi sinh con, cuộc sống của tôi gắn liền với con. Nhìn đứa con thơ, dù tôi trở thành kẻ ăn xin trên đất Mỹ cũng phải cố bám trụ để chờ đến ngày nhìn con bước qua cánh cổng trường đại học.
"Lúc đường cùng, ông trời sẽ cho bạn nghị lực phi thường để cân bằng mọi thứ" - tôi nghĩ vậy nên không tuyệt vọng. Tôi nhớ rằng ai đó đã nói "miệng là chìa khóa" và bất cứ điều gì khúc mắc, tôi đều hỏi. Tôi hỏi cách kinh doanh, cách bán hàng qua mạng và những thứ không hiểu sẽ mò mẫm dịch để hiểu bằng được. Dù khổ lắm, tôi vẫn trách bản thân nhiều hơn là đổ lỗi cho những yếu tố ngoại cảnh. Lúc đầu, tôi mất cả năm loay hoay với con cái, kiếm tiền rồi vực dậy bản thân. Sau đó, tôi hoàn thành một thời gian biểu phù hợp để cùng lúc làm tốt tất cả những công việc kể trên trong quỹ thời gian 24 giờ mỗi ngày.
Tôi bắt đầu việc kinh doanh từ chính những thứ mình thích. Ban đầu là các sản phẩm làm đẹp, sau đó đến mặt hàng thời trang và gần đây là áo dài. Thú thực, tôi không hề có kinh nghiệm buôn bán và cũng chẳng có ai dẫn dắt. Tôi bán hàng như thể chia sẻ những thứ mình thấy tốt tới mọi người, không hề có chiến lược nào cụ thể.
Tất nhiên, từ vạch xuất phát tới thành công phải trả giá rất nhiều, kể cả tiền bạc lẫn mồ hôi và nước mắt. Có lúc tôi thấy mình như con thuyền nhỏ chòng chành giữa những lớp sóng dữ. Lúc bị đánh lật, tôi chỉ biết bật khóc rồi ngước mắt lên nhìn trời và hít một hơi thật mạnh. "Thôi, coi như chuyện không may" - tôi bảo. Sau mỗi lần thất bại, tôi lại cố làm một cái mới hoặc thử theo cách khác. Số phận phải chịu thua người kiên trì. Tôi cứng cỏi hơn, khôn ngoan hơn sau mỗi lần trải nghiệm những bài học trong kinh doanh. Thế là tôi từng bước gây dựng được một công ty nhỏ ở tiểu bang California, một xưởng may ở Việt Nam và nhiều cơ hội làm ăn khác đang hé mở.
Tôi không nhận mình là người thành công trong kinh doanh, nhưng tôi tin bản thân có kinh nghiệm vì từng mất mát rất nhiều khi xoay xở đủ cách để kiếm tiền. Tôi nghĩ, hãy cứ bắt đầu từ cái nhỏ. Không bắt đầu thì sao có thành công. Quan trọng là phải bắt tay làm luôn. Mỗi bước đi sẽ mở ra nhiều cơ hội.
Nếu được thay đổi điều gì trong quá khứ, tôi sẽ chỉ dành cho chồng con một nửa sự hy sinh, còn lại sẽ vì bản thân. Khi sinh con xong, tôi muốn đi làm ngay và dù cực khổ cách mấy cũng không mở miệng than vãn. Sau này, tôi thấm thía phụ nữ không có tài chính sẽ chẳng có tiếng nói và khó làm chủ cuộc sống. Nếu bạn độc lập trong chuyện tiền bạc và cả cảm xúc, bạn sẽ được chồng nể trọng.
Tôi nghĩ, một mối quan hệ bền chặt cần xây dựng từ sự công bằng. Nghĩa là đàn ông hay phụ nữ, không ai muốn có cảm giác bị đối phương lợi dụng. Vậy nên, tôi sợ bị cho là ăn bám. Đó là gánh nặng cho chồng cũ, cũng khiến tôi trải qua những ngày tháng không hề dễ chịu.
Nhiều người nói tôi ly hôn là khổ. Tôi không thấy vậy. Hiện tại, tôi được là chính mình, nếu thích món đồ hiệu nào đều có thể vào trung tâm thương mại mua mà không cần hỏi ý kiến ai cả. Cuộc sống của mẹ đơn thân cũng thú vị. Tôi hạnh phúc khi đồng hành cùng con và chứng kiến con khôn lớn. Đôi khi, cuộc sống vui vẻ và bận rộn khiến tôi không thiết yêu đương hay để mắt tới ai nữa.